Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 871: Địa ngục đạo quả



Trong Luân Hồi thiên môn phía sau Diệp Húc, đạo vận thiên thành, hóa ra mười tám tầng địa ngục viễn cổ, âm u đáng sợ, uy nghiêm hùng tráng, cánh cửa này mở ra, ma khí trào dâng cuồn cuộn, dường như sắp sinh ra một ma thần đáng sợ nhất từ xưa đến nay.

Đây chính là thiên địa đại đạo do hắn sáng tạo ra, trùng luyện đại đạo của mười tám tầng địa ngục, là sự bày hiện đạo quả của hắn.

Địa ngục đạo quả.

Chí ác chi đạo.

Luân Hồi thiên môn có tất cả hai cánh môn hộ, mới chỉ mở ra được một cánh mà Diệp Húc đã cảm thấy được sức mạnh vô cùng khủng khiếp ẩn chứa bên trong, khiễn mỗi một thớ thịt trong cơ thể hắn đều hưng phấn đến phát run lên, thậm chí hận không thể nhảy vào bên trong cánh cửa này, tiếp nhận thử thách đại đạo.

Trong đầu óc hắn, đủ loại đạo lý đều có thể tự mình hiểu ra, thần thông lĩnh ngộ, thiên địa đại đạo, nắm vững trong tay.

Cảnh giới tu vi của hắn lại tiến gần đến Vu Tổ một bước.

“Đạo vận gia thân!”

Diệp Húc khẽ quát một tiếng, từng luồng đạo vận bay ra từ trong cửa, chà xát lên thân thể hắn.

Một luồng đạo vận lướt qua, thân thể Bàn Vương của Diệp Húc lập tức không thể chịu nổi, bị chấn đến rã rời, gần như muốn tan vỡ.

Hắn ngộ ra đại đạo lý lấy thân chứng đạo, luyện thành thân thể Bàn Vương, cho dù là tổ binh cũng không thể đả thương được hắn, không ngờ rằng một luồng đạo vận lại gần như hủy hoại thân thể hắn, có thể thấy sức mạnh cất chứa trong Luân Hồi thiên môn đáng sợ đến nhường nào!

Thân thể Bàn Vương của hắn có cùng nguồn gốc với Luân Hồi thiên môn, có điều năng lượng trong Luân Hồi thiên môn đã ngưng tụ thành thiên địa đại đạo, còn năng lượng cấu thành thân thể hắn lại chỉ là đạo ngân đạo văn, tất nhiên không thể nào chống lại sức mạnh của thiên môn.

Diệp Húc toàn lực xoay chuyển Bàn Vương Khai Thiên kinh, đủ loại kinh văn sâu xa đang lưu chuyển, không ngừng củng cố thân thể hắn, chỉ thấy càng có nhiều đạo vận từ trong thiên môn lao ra, gột tẩy thân thể của hắn, gần như chỉ trong nháy mắt thân thể nguyên thần của hắn đều bị chấn vỡ.

Có điều cùng với sự xoay chuyển của Bàn Vương Khai Thiên kinh, thân thể của hắn lại càng cường mạnh hơn, thậm chí còn mơ hồ bắt đầu hấp thu sức mạnh của những luồng đạo vận này, tôi luyện thân thể.

Bên trong bảo liễn, Diệp Húc ngồi im bất động, lặng lẽ dẫn dắt đạo vận gột tẩy thân thể, từng sợi từng tia đạo vận đang không ngừng tiến vào thân thể hắn rồi lại lập tức chui ra, càng lúc càng trở nên mỏng manh yếu ớt, cuối cùng bị thân thể của hắn hấp thu hoàn toàn, khiến sức mạnh thân thể Diệp Húc tăng vọt một cách đáng sợ.

Hắn hấp thu bao nhiêu đạo vận thì trong Luân Hồi thiên môn lại tuôn ra bấy nhiêu, không ngừng tôi luyện thử thách thân thể hắn.

Thiên Yêu Đế Thính bị nhốt bên dưới vẫn ngồi nguyên trên Sư Tử bảo tọa, nhìn đến há miệng trợn mắt, trong lòng chấn động dị thường.

Có một số người dẫn dắt đạo vận trong đạo môn nghênh địch, dùng tu vi Thánh Hoàng thôi động đạo vận, khiến tu vi của mình tiếp cận Vu Tổ.

Tu luyện tới cảnh giới này đã có thể được coi là một nửa Vu Tổ, thần thông quảng đại.

Nhưng dùng đạo vận trong đạo môn để tôi luyện thân thể, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!

“Đạo vận trong Đạo môn, uy lực chắc chắn sẽ vượt xa thân thể của Thánh Hoàng, chỉ cần hơi không cẩn thận, liền sẽ bị chấn vỡ hoàn toàn, hắn không ngờ lại dám dùng loại thủ pháp này để tôi luyện thân thể, lẽ nào không sợ chết sao?”

Thiên Yêu Đế Thính chăm chú nhìn hắn, chỉ thấy ma khí trong Luân Hồi thiên môn phía sau Diệp Húc cuồn cuộn sục sôi, những ma khí này ngưng tụ hóa thành đạo vận, cấu tạo nên một thế giới vô cùng rộng lớn, thậm chí so với Cửu Thiên thần giới còn rộng lớn hơn không biết bao nhiêu lần, trong lòng hắn lại càng thêm khiếp sợ.

“Đạo vận của hắn mạnh thât, mạnh mẽ đến đáng sợ, cho dù là ân sư Yêu Thần Vương của ta khi còn ở cảnh giới Thánh Hoàng chỉ e cũng kém xa hắn, mà hắn thậm chí mới chỉ là mở được một bên đạo môn, nếu như cả hai cánh đạo môn đều mở ra, thì sẽ còn cường mạnh đế đâu?”

Thiên Yêu Đế Thính chỉ cảm thấy bản thân bại dưới tay Diệp Húc hoàn toàn không oan uổng, nếu như hắn sớm biết trước Diệp Húc đã cường mạnh đến mức độ này, thì tuyệt đối sẽ không động thủ với Diệp Húc, mà đã bỏ chạy thật nhanh, chạy được càng xa càng tốt.

Diệp Húc cẩn thận tôi luyện thân thể mình, một lúc lâu sau, đột nhiên tử phủ rộng mở, một gốc ngọc thụ từ tử phủ bay ra, căn tu bay lượn uốn éo, cắm vào trong hư không thiên giới, hút lấy năng lượng trong đó.

Thiên Yêu Đế Thính nhìn theo, chỉ thấy từng sợi đạo vận trong Luân Hồi thiên môn bay ra, tiếp tục gột tẩy nguyên thần của Diệp Húc, chẳng những không nghiền nát được nguyên thần của hắn mà ngược lại nguyên thần ngọc thụ bị bao phủ trong đạo vận lại không ngừng trưởng thành, hấp thu đạo vận, hóa ra từng đường hoa văn như có như không, xuất hiện phía trên ngọc thụ.

“Nguyên thần của hắn, có phải quá mạnh, quá biến thái rồi không?”

Thiên Yêu Đế Thính không nói một lời, tu luyện đến cảnh giới như hắn hiện nay, việc tôi luyện nguyên thần đã là không cần thiết, uy năng cất chứa trong nguyên thần so với loại tu vi kinh thiên động địa của Thánh Hoàng, Vu Tổ mà nói, là nhỏ bé không đáng kể, căn bản chẳng có mấy ai lại đi vất vả cực nhọc tôi luyện nguyên thần, cho dù có tôi luyện thì thành tựu cũng không lớn.

Vậy mà Diệp Húc không ngờ lại tôi luyện được nguyên thần đến trình độ có thể chống lại đạo vận, so với thân thể hắn không hề thua kém, có thể nói cho dù là Thiên Yêu Đế Thính tế khởi tổ binh oanh kích nguyên thần của hắn, cũng không có cách nào chấn động đến cây ngọc thụ này!

“Yêu nghiệt, hắn chắc chắn chính là một tên yêu nghiệt!”

Diệp Húc ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận tôi luyện thân thể nguyên thần từng li từng tí, hắn không dám có một chút sơ xuất nhỏ nào, Luân Hồi thiên môn phía sau quả thật quá mạnh, gần như đã trùng hiện thế giới hùng vĩ viễn cổ thiên đình, nếu như không cẩn thận tỉ mỉ tôi luyện thân thể, chắc chắn hắn sẽ bị chính đạo hạnh của mình nghiền nát!

Không chết trong tay kẻ khác, lại chết trong tay chính mình, Diệp Húc tuyệt đối sẽ không để việc như thế xảy ra.

Hắn tế khởi ngọc lầu, lấy ra từng sợi Thượng Thanh linh mạch, không ngừng luyện hóa, bổ sung tu vi tiêu hao, từng sợi Thượng Thanh linh mạch nhanh chóng hòa tan, hóa thành tu vi của hắn bổ sung cho Luân Hồi thiên môn, bù lại số tu vi đã bị hao tổn do tôi luyện thân thể nguyên thần.

“Ngọc lầu, ngươi cũng cần phải tôi luyện rồi!”

Hắn tâm niệm vi động, ngọc lầu đột nhiên bay ra, vù vù một tiếng lao vào bên trong Luân Hồi thiên môn, tiếp nhận thử thách nghiền ép của đại đạo mười tám tầng địa ngục, dùng đại đạo bên trong tôi luyện bộ thánh bảo này.

Chiếc ngọc lầu này mặc dù là thánh bảo, nhưng được Diệp Húc đánh vào không biết bao nhiêu nguyên liệu quý hiếm, địa chất còn mạnh hơn cả tổ binh, huống hồ ngọc thụ trong ngọc lầu lại phủ đầy đạo ngân đạo văn, cho dù là đại đạo mười tám tầng địa ngục nghiền ép, cũng không thể làm tổn hại được chút nào.

Ngược lại, tòa ngọc lầu này bắt đầu hấp thu đạo vận bên trong Luân Hồi thiên môn, mỗi lần hấp thu được một sợi đạo vận, uy năng lại tăng lên một phần, bắt đầu tiếp cận tới cấp bậc tổ binh.

Thiên Yêu Đế Thính ngây ngốc nhìn từng sợi Thượng Thanh linh mạch bị Diệp Húc nuốt vào luyện hóa, thậm chí ngay cả những đạo vận thiên sinh sinh ra từ linh mạch cũng chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi đã bị hắn luyện hóa hết.

Y chỉ cảm thấy trước mặt mình không phải là một tôn Thánh Hoàng mà là một tôn Thần Vương, đang hấp thu linh khí, luyện hóa linh khí.

Hấp thu một lượng lớn như vậy, đừng nói Thánh Hoàng, cho dù là Vu Tổ cũng hiếm người làm được, chỉ có những lão quái vật tu luyện cả mấy vạn năm, mới có thể có tốc độ luyện hóa đáng sợ bậc này!

Hắn đã bị Diệp Húc làm cho kinh khiếp chết lặng, hoàn toàn không còn ý nghĩ bỏ trốn, cho dù hắn có thể thoát khỏi thần văn đang quấn trên cổ, cũng tuyệt đối không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay Diệp Húc.

Đám đệ tử Hồng loan của Yêu Thần Cung kéo bảo liễn bay trên không, qua mấy ngày sau cuối cùng cũng đến được thiên hải, lao đi như bão táp về phía sâu trong thiên hải.

Đột nhiên bảo liễn khẽ chấn động, dừng lại đột ngột, một luồng khí tức mênh mông vô bờ phóng thẳng lên trời, lập tức trấn áp đám người Hồng Loan, thậm chí ngay cả mấy người Hắc Thiên Ma Tôn, Bắc Đế Ma Tôn cũng đều bị giam cầm giữa không trung, cho dù là Thiên Yêu Đế Thính trong bảo liễn cũng bị áp chế gắt gao, gần như không thể nhúc nhích.

“Chẳng lẽ là Thần Vương giáng lâm...” Thiên Yêu Đế Thính ngẩng đầu lên một cách khó khăn, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hắn trong số đám Vu Tổ thiên giới cũng là một nhân vật trung lưu, vậy mà lại bị luồng khí tức này trấn áp giam cầm, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu, trong đương thế hiện nay, ngoại trừ Thần Vương, còn ai có thể có được loại khí thế bậc này?

Diệp Húc cũng cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ đáng sợ này đang hướng tới phía hắn trấn áp, lập tức bừng tỉnh lại, thân hình khẽ chấn động, toàn bộ lỗ chân lông trên người mở rộng, khí tức dũng mãnh phun ra, đánh bật luồng khí tức này, thân hình khoan khoái, đứng dậy bước ra khỏi bảo liễn.

“Diệp phủ chủ Ngọc Hư Phủ, quả nhiên không thể xem thường, không ngờ lại có thể đánh bật được luồng khí tức áp bách, chẳng trách lão gia nhà ta lại đề cao ngươi đến vậy, quả thật là tuổi trẻ tài cao”

Một âm thanh phóng khoáng truyền đến, Diệp Húc đứng trên bảo liễn theo tiếng nhìn đến, chỉ thấy hư không nứt vỡ, một cái đầu trâu khổng lồ thò ra từ đó.

Chiếc đầu trâu này chui ra từ hư không, hai con mắt lồi màu xanh chuyển động, dừng lại trên người Diệp Húc.

“Không phải Thần Vương, mà là một tôn Vu Tổ”

Diệp Húc trong lòng cả kinh, nhưng không hề biểu lộ ra, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy chiếc đầu trâu này chính là do vô số đạo vận phức tạp tạo thành, cất chứa một sức mạnh vô cùng kinh khủng, rõ ràng là một tôn Vu Tổ cực kỳ mạnh mẽ, so với Vô Sinh Lão Tổ còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, so với tôn thân ngoại hóa thân Xi Thiên Ma Tổ của Diệp Húc cũng không hề thua kém, chính là một lão yêu quái đã tu luyện gần tiếp cận Thần Vương!

“Tu luyện đến trình độ đại yêu mà lại làm vật nuôi cho người ta cưỡi, chủ nhân của hắn lẽ nào là Thân Vương hoặc Đế Quân?”

Diệp Húc áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, chắp tay nói: “Dám hỏi nên xưng hô với các hạ như thế nào? Lão gia của các hạ là ai?”

Ầm ầm!

Hư không chấn động kịch liệt, chiếc đầu trâu này chấn vỡ hư không, từ từ chui ra, chiếc sừng giống như đỉnh núi chọc thủng mây trời, toàn thân hắn một màu xanh đen, gân cốt cứng như sắt thép, cơ bắp cuồn cuộn, đội trời đạp đất, đứng trước mặt Diệp Húc, khiến Diệp Húc phải ngước lên nhìn!

“Ta chính là Động Thiên phủ chủ của Thanh Hoa Động Thiên, Thanh Hủy Lão Tổ!”

Con trâu một sừng này ồm ồm nói: “Lão gia nhà ta từ trong Thiên Phần đem ra một ít mảnh vỡ của Thái Thanh cảnh Đại Xích Thiên, xây dựng nên Thái Hư Thần Phủ trong Cửu Thiên, Thái Hư Giả, cũng là phế tích của Thái Thanh cảnh, Diệp Thiếu Bảo, ngươi nói xem lão gia nhà ta là ai?”

“Thái Hư Thần Vương?”

Diệp Húc trong lòng cả kinh, lập tức biết gặp chuyện không hay, khi ở trong Thiên Tuyệt Cốc, Thái Hư thần tử của Thái Hư Thần Phủ đã bị hắn một chưởng chấn vỡ phòng ngự của tiên bào, đánh chết tươi tại chỗ, nay con trâu này tìm đến, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

“Thanh Hủy Lão Tổ từ xa hạ cố đến chơi, lẽ nào muốn thay Thái Hư thần tử báo thù?” Diệp Húc hít một hơi dài, tinh quang trong mắt chớp động, trầm giọng nói.

Thanh Hủy Lão Tổ ha ha cười lớn, giọng nói ầm ầm vang truyền khắp nơi: “Thái Hư thần tử là nghĩa tử lão gia nhà ta thu nhận, lão gia nhà ta cả đời không gần nữ sắc, thanh tịnh vô vị, không màng con cái. Ngươi giết Thái Hư thần tử, lão gia nhà ta cũng chỉ cho rằng thắng bại sinh tử đều đã có số mệnh quyết định, vì vậy ngươi không cần lo lắng lão gia nhà ta tìm ngươi báo thù”

Diệp Húc ánh mắt chớp động, cười nói: “Nếu Thanh Hủy Tổ Vương không phải đến tìm Diệp mỗ để báo thù, vậy tại sao lại muốn cản đường đi của Diệp mỗ?”

“Lão gia nhà ta nói, ngươi giết chết nghĩa tử của ngài, thì bắt buộc phải trả lại cho ngài một nghĩa tử khác”

Thanh Hủy Lão Tổ ha ha cười nói: “Diệp phủ chủ, ngươi theo ta đi Thái Hư Thần Phủ bái kiến nghĩa phụ thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.