Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 878: Dã nhân Man Tổ



Phong Linh Nhi cũng là một tôn Vu Tổ có thực lực không hề yếu, mặc dù không được như Cực Lạc Lão Tổ, nhưng cũng không kém là bao.

Diệp Húc quét mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy trên miền phù đảo nhỏ này khắp nơi đều là xương cốt, hẳn là của những vị cao thủ không vượt qua được Hải Nhãn, cùng với những cao thủ chết già tại Điền Hải Nhãn này!

Trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nếu như Cực Lạc Lão Tổ không vượt qua được lộ trình dài đằng đẵng của Hải Nhãn, thì có lẽ đã bỏ mạng, cho dù có thể sống được xuống đến đây, e rằng cũng chẳng sống được mấy năm trên phù đảo này!

Hòn đảo nổi này cực kỳ quỷ dị, xuất hiện ở nơi sâu nhất trong Hải Nhãn, vốn đã là một chuyện kỳ quái, Diệp Húc còn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng cường hãn cất chứa trong phù đảo, mơ hồ chống lại dư âm mạt nhật kiếp, ngăn chặn sự xâm nhập của dư âm.

Ở nơi đây, thời không vặn vẹo không hề gay gắt đến vậy, thiên địa đại đạo cũng không hoàn toàn bị che chắn, chỉ là mỏng manh hơn rất nhiều, còn có thể huy động tu vi, nhưng không thể phát huy được chiến lực ở trạng thái toàn thịnh.

Nhưng điều này đối với Diệp Húc mà nói không hề nan giải, Bàn Vương Khai Thiên kinh của hắn đủ để tự thân chống đỡ, nguyên thần, đạo môn cùng ngọc lầu trong một khoảng thời không khác, không phải chịu ảnh hưởng của dư âm mạt nhật kiếp, khiến thực lực hắn có thể hoàn toàn phát huy.

Đông! Đông! Đông!

Đột nhiên tiếng bước chân nặng chịch truyền đến tai Diệp Húc, mặt đất rung lên nhè nhẹ, rõ ràng có một quái vật cực lớn đang tiến về phía hắn!

“Trên phù đảo không ngờ còn có người khác! Chắc hắn là những cao thủ bị Thương Thiên Đế Tôn ép xuống Điền Hải Nhãn này!”

Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, vội vàng đuổi theo hướng tiếng động phát ra, thầm nói: “Đi hỏi thử những cao thủ này xem, có thấy một vị lão nhân dáng vẻ đạo mạo nhưng thực tế lại vô cùng đáng khinh không...”

Đông!

Mặt đất tiếp tục rung chuyển, Diệp Húc thần tốc nghênh đón, đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng nổ rầm rầm, một khúc xương đùi dài cả trăm mét nện xuống, thần văn bao quanh, rõ ràng là xương của một tôn Thần Vương.

Cùng lúc đó, một âm thanh sởn tóc gáy vang lên: “Lâu lắm rồi không ăn thịt tươi, hiếm khi có người mới đến, nện chết trước rồi nếm thử xem...”

“Vừa nhìn thấy liền muốn ăn ta? Chẳng lẽ tên này có họ hàng với Khiếu Thiên sao?”

Diệp Húc giận dữ, thôi động ngọc lầu nghênh đón, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, ngọc lầu của hắn không ngờ lại bị khúc xương kia nện rơi xuống đất.

Từng sợi thần văn bay múa trong không trung, chói lọi nhiều vẻ, chiếc xương đùi kia cũng hứng chịu phản kích của ngọc lầu, bắn lên trên cao, ngay sau đó được một bàn tay thô lớn chụp lấy, một lần nữa hung hăng nện xuống!

“Nện chết ngươi, nện chết ngươi!”

Một tên dã nhân quanh người đầy lông lá xuất hiện trước mắt Diệp Húc, cánh tay thô lớn nắm chặt khúc xương đùi, hung hăng nện xuống, há miệng cười lớn, lộ ra từng chiếc răng nanh vàng khè: “May mà mấy tên kia không phát hiện ra ngươi, nếu không sẽ đi cướp của ta, chẳng phải là không được ăn một mình rồi sao? Lão đây thích ăn đầu, nếu như bị bọn kia phát hiện ta ăn đầu, chắc chắn sẽ cho rằng ta bị nhốt dưới Hải Nhãn đến biến thái rồi, lão đây gõ chết ngươi xong, muốn ăn hết đầu của ngươi, nếu chỉ ăn người không, sẽ cảm thấy không đủ...”

Bên hông hắn thắt một tấm da thú cực lớn, trên cổ đeo ba chiếc đầu lâu, một bên không ngừng lải nhải, một bên vung khúc xương đùi Thần Vương hung hăng nện xuống, lực mạnh có thể nói cực kỳ lớn, sánh ngang với Vô Sinh Lão Tổ!

“Dã nhân thối, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?”

Diệp Húc cười gằn, đạo môn xuất hiện, Luân Hồi thiên môn ầm ầm mở ra một bên, đạo vận tuôn trào, dung nhập vào ngọc lầu, đồng thời nguyên thần của hắn toàn lực thôi động ngọc lầu, khiến uy năng ngọc lầu tăng vọt, mỗi khắc tăng một bậc, liền bộc phát ra uy năng vô cùng vô tận, cạch một tiếng đâm vỡ xương đùi của Thần Vương đang nện xuống, hung hãn oanh kích về phía dã nhân!

“Có chút bản lĩnh!”

Tên dã nhân kia nhếch mép cười lớn, dựa vào cơ thể cường hãn không gì sánh nổi, không tránh không né, tiếp tục vung khúc xương đùi hung hăng nện xuống.

Rầm!

Khúc xương đùi Thần Vương của hắn còn chưa chạm đến người Diệp Húc, ngọc lầu đã tông trúng ngực hắn, vòm ngực tên dã nhân này lập tức truyền đến âm thanh xương cốt gãy vỡ, vòm ngực lõm xuống, không biết đã gãy mất bao nhiêu chiếc xương, miệng hộc máu, bay lộn ngược về phía sau, giống như một ngọn núi nhỏ đổ sập xuống đất, khiến cho mặt đất phù đảo rung chuyển không ngớt.

“Cơ thể rắn chắc như vậy, sánh ngang ma thần rồi!”

Diệp Húc trong lòng cả kinh, một kích vừa rồi của ngọc lầu mạnh đến thế nào trong lòng hắn biết rõ, cho dù là nện trên người Vô Sinh Lão Tổ bậc Vu Tổ cũng có thể khiến hắn bị chấn vỡ thành bã, nhưng khi nện trên người tên dã nhân này, lại không hề gây ra thương tổn chí mạng cho hắn, với tu vi thực lực Vu Tổ của người này, chắc chắn sẽ sớm khôi phục!

“Tên này, mặc dù không bằng Xi Thiên Ma Tổ cùng Thanh Hủy Lão Tổ, nhưng e rằng cũng là một tôn đỉnh cao Vu Tổ! Xem ra những người dưới Điền Hải Nhãn này, đều không thể xem thường. Cực Lạc Lão Tổ cho dù có thể sống đến được tòa phù đảo này, chỉ sợ cũng khó mà còn sống sót, chắc hẳn đã bị những tên tham ăn này ăn thịt rồi!”

Trong mắt Diệp Húc hàn quang chợt lóe, ngọc lầu bay đến phía trên đầu tên dã nhân, rầm rầm rơi xuống, thầm nghĩ: “Thân thể ngươi có mạnh hơn nữa, thì cũng chẳng chịu được mấy lần công kích của ta!”

Năng lượng hai mươi tư chư thiên trong ngọc lầu dốc hết toàn bộ, uy năng trút xuống, lực áp như long trời lở đất!

Trong quãng thời gian này, Diệp Húc đã luyện chế tòa ngọc lầu này tăng lên đến hai mươi tư tầng, năng lượng hai mươi tư chư thiên là cực kỳ hùng mạnh, nếu như phát huy toàn bộ ra, thì cho dù là Thanh Hủy Lão Tổ cũng sẽ trọng thương dưới một kích, huống hồ tên dã nhân này còn không bằng Thanh Hủy Lão Tổ!

Tên dã nhân nổi giận gầm lên một tiếng, ba cái đầu lâu đeo trên cổ đột ngột bay lên, chỉ nghe thấy ba tiếng vù vù vù, thần quang trong hốc mắt ba chiếc đầu lâu bắn ra, đường sáng giống như được tạo thành từ thần văn, bắn trúng ngọc lầu của Diệp Húc!

“Đầu lâu Thần Vương?”

Diệp Húc mắt sáng lên, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, hắn vốn dĩ cho rằng mấy chiếc đầu lâu đeo trên cổ tên dã nhân chỉ là đồ trang sức bình thường, chứ không nghĩ đến đó lại là đầu lâu của ba tôn Thần Vương, trên đầu lâu, thần văn dày đặc, hình thành nên những hoa văn kỳ lạ, được dã nhân thôi động, lập tức phát ra uy năng vô cùng vô tận!

Tên dã nhân kia tế khởi đầu lâu Thần Vương, ngăn cản thế công kích của ngọc lầu, lại một lần nữa thôi động đầu lâu, chỉ thấy thần văn chuyển động quanh ba chiếc đầu lâu, thình lình đồng loạt há miệng, giận dữ hét lên, ầm một tiếng thét bay ngọc lầu!

Diệp Húc cũng bị chấn đến khí huyết bất ổn, liên tục lùi về phía sau.

Tên dã nhân kia nhảy lên, một tay cầm xương đùi Thần Vương, tay kia nâng ba chiếc đầu lâu Thần Vương, bước lớn ép lên phía trước, đạp lên mặt đất phát ra từng tiếng thùng thùng, vết thương do một kích vừa rồi của Diệp Húc gây ra cũng đã khỏi, nhếch mép cười nói: “Một tên tiểu tử thật lợi hại, mới là Thánh Hoàng, đạo môn chỉ mở một bên, mà có thể khiến lão đây phải dốc toàn lực!”

Diệp Húc tâm niệm vi động, Hỗn Nguyên Kim Đấu trong ngọc lầu bay ra, vạn đạo kim quang phập phồng giữa không trung, uy năng mênh mông cuồn cuộn.

Tên dã nhân thấy thế, vội vàng dừng bước, thầm nói: “Tên tiểu tử này lợi hại thật! Ngay cả thần binh cũng có, đúng là một kình địch! Đáng tiếc, ta với hắn nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, nhất định sẽ làm kinh động đến những người khác...hừ, tốc chiến tốc thắng!”

Hắn vung tay nâng xương đùi Thần Vương lên nện xuống, cùng lúc đó, ba chiếc đầu lâu Thần Vương bay lên vù vù, mắt bắn thần quang, miệng mở lớn hét, công kích về phía Diệp Húc, uy lực so với lúc trước đã mạnh hơn rất nhiều!

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, triệu hồi ngọc lầu phòng thủ quanh thân, đột nhiên thôi động Hỗn Nguyên Kim Đấu, vạn đạo kim quang thình lình quét xuống!

Rầm rầm rầm!

Kim quang trong hốc mắt đầu lâu Thần Vương cùng xương đùi Thần Vương đồng thời công kích đến, va chạm với ngọc lầu, chỉ một thoáng liền phá vỡ phòng ngự của ngọc lầu, công kích đến bản thể ngọc lầu, chấn đến Diệp Húc bay lộn ngược về phía sau, tiếp đó đầu lâu Thần Vương hét lớn, nhất tề oanh kích trên người Diệp Húc, khiến hắn bị chấn đến hộc máu!

Cùng lúc đó, kim quang của Hỗn Nguyên Kim Đấu quét bổng tên dã nhân lên, rơi về phía trong kim đấu, kim quang chà đi chà lại, chém đứt từng sợi đạo vận quanh người hắn, khiến tu vi của tên dã nhân này điên cuồng giảm xuống.

“Không đánh nữa, không đánh nữa!”

Tên dã nhân kia kinh hãi muốn chết, vội vàng vung xương đùi Thần Vương lên, nện vào Hỗn Nguyên Kim Đấu phát ra những tiếng nổ lớn, khiến bộ thần binh này bị nện bay đi, thoáng nhìn thấy Diệp Húc trong thế tấn công đang lao đến, vội vàng khoát tay nói: “Không đánh nữa! Tiểu tử, ngươi còn đánh sao? Trong Hải Nhãn này, mỗi một phần tu vi đều vô cùng quý giá, ngươi nếu như tiếp tục đánh, hai chúng ta đều sẽ chịu thiệt, chết cũng sẽ nhanh hơn một chút!”

“Ngươi nói không đánh là không đánh nữa sao?”

Diệp Húc lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt sắc bén, Luân Hồi thiên môn ầm ầm mở rộng, đạo vận tuôn trào, dũng mãnh nhập vào Hỗn Nguyên Kim Đấu, cùng lúc đó âm thầm thôi động Xi Thiên Ma Tổ tôn thân ngoại hóa thân này, chuẩn bị dùng một kích giết chết tên dã nhân kia!

“Người mới đến này lợi hại thật, không ngờ có thể khiến Man Tổ ra nông nỗi này! Man Tổ dừng tay, các ngươi đánh nhau chí chóe, ngộ nhỡ đánh nát nơi đây, chúng ta đều sẽ phải bỏ mạng!”

Diệp Húc đột nhiên nghe thấy một âm thanh xé gió truyền đến, trong lòng xao động, không kịp đối phó tên dã nhân kia, vội vàng triệu hồi ngọc lầu về phòng bị trước, ngay sau đó quét mắt đi bốn phía, chỉ thấy từng thân hình cổ xưa xuất hiện xung quanh hắn, có khoảng mười mấy người, những lão quái vật này rõ ràng đều là những đỉnh cao Vu Tổ không thua kém gì tên dã nhân kia, mạnh mẽ đến đáng sợ, thậm chí có mấy người còn lợi hại hơn tên dã nhân đó rất nhiều, sánh ngang với Thanh Hủy Lão Tổ!

Có điều thứ khiến Diệp Húc vô cùng không thoải mái chính là ánh mắt những tôn đỉnh cao Vu Tổ kia nhìn hắn, giống như đang nhìn một miếng thịt nướng biết đi, tươi non ngon miệng, chỉ muốn lập tức nhào đến cắn mấy miếng.

“Chẳng lẽ những người này đều là cao thủ bị bắt tới Điền Hải Nhãn? Quả nhiên rất mạnh!” Diệp Húc hít một hơi dài, chuẩn bị tinh thần chống đỡ.

Tên dã nhân tên Man Tổ kia hừ lạnh một tiếng, đem đầu lâu Thần Vương đeo lại lên cổ, xương đùi kẹp ở dưới nách, tức giận nói: “Cái gì mà làm cho lão đây ra nông nỗi này? Tên tiểu tử này chẳng qua vừa mới đến, ngươi nếu như để hắn ở đây mấy trăm năm, hắn có thể giữ lại được một nửa tu vi như lão đây là tốt lắm rồi!”

“Trấn mấy trăm năm dưới Hải Nhãn?”

Diệp Húc trong lòng cả kinh, không khỏi liếc nhìn Man Tổ mấy lần, trong Hải Nhãn này, bất kỳ ai cũng đang không ngừng suy yếu mỗi giờ mỗi khắc, Man Tổ trấn mấy trăm năm dưới Hải Nhãn, mà vẫn giữ được loại thực lực bậc này, e rằng người này nếu ở trạng thái toàn thịnh, thì cũng không thua kém Thanh Hủy Lão Tổ là bao.

Mà trong số những người này còn có mấy người mạnh hơn cả Man Tổ, thực lực của bọn họ vào trạng thái toàn thịnh, nhất định sẽ càng kinh người hơn!

“Người có thể trấn Điền Hải Nhãn, đều là cao thủ trong cao thủ, những người này lại đói đến mức muốn ăn thịt người, chỉ sợ Cực Lạc Lão Tổ lành ít dữ nhiều...” Diệp Húc trong lòng rầu rĩ, thầm nghĩ.

“Diệp phủ chủ, quả nhiên là ngươi...”

Giọng nói của Cực Lạc Lão Tổ đột nhiên truyền đến, Diệp Húc nhìn theo hướng tiếng phát ra, chỉ thấy một lão nhân gầy tới mức chỉ còn da bọc xương run rẩy bước về phía hắn, mặt đầy nước mắt nước mũi nói: “Phủ chủ, ngươi cũng bị Thiên Hậu quăng xuống sao? Lẽ nào ngươi cũng đùa bỡn Thiên Hậu rồi? Đáng thương, lão phu đến tay Thiên Hậu còn chưa sờ vào...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.