Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 93: Hoá giao



"Thiếu gia, chúng ta bỏ lại ưng tiên sinh ở đó, tựa hồ có chút không tốt lắm đâu..." Tô Kiều Kiều quay đầu lại nhìn thoáng qua Việt Châu, chỉ thấy trong thành đột nhiên bay lên một đại xà màu xanh đỏ, sau lưng mọc lên chín đôi cánh, tiếp theo trong thành truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc thì có chút lo lắng nói.

Diệp Húc kĩ mã phi nước đại, cười nói: "Yên tâm, Ưng tiên sinh cũng không có dễ chết như vậy đâu. Chúng ta ở lại đó cũng chỉ là liên lụy hắn, rời khỏi ngược lại có thể giúp hắn rảnh tay rảnh chân."

Can Sài Giao trong mấy tức thời gian liền chạy được hơn mười dặm, tốc độ cực nhanh, làm cho ai nấy nghẹn họng nhìn trân trối.

"Thiếu Bảo, ngươi rốt cục trốn được đến đây." Bên đường đột nhiên nhảy ra hai thân ảnh quen thuộc, ngăn lại đường đi của Can Sài Giao, Chu Thế Văn cười hắc hắc nói: "Lão tử chỉ biết ngươi không muốn làm thân binh gì đó của Đông Hoàng tướng quân kia, cho nên đã sớm ở chỗ này chờ ngươi."

Phương Thần mỉm cười nói: "Diệp huynh mượn tay Loan gia, cuối cùng cũng vứt bỏ được Ưng tiên sinh, thật đáng mừng."

Hai người bọn họ nhìn thấy Diệp Húc đánh chết Loan Lương Dịch, liền biết rõ Việt Châu thành tất có một hồi huyết chiến, bởi vậy đã nhanh chân chạy trước, nhìn thấy Diệp Húc phóng ngựa chạy như điên, lúc này mới nhảy ra.

Diệp Húc ghìm chặt ngựa, cười nói: "Kỳ thật có ô dù của Ưng tiên sinh, ta liền có thể không kiêng nể gì cả, mượn việc giao thủ tôi luyện tu vi cùng vu pháp, lấy chiến dưỡng chiến. Đáng tiếc ta tại Việt Châu đại náo một hồi, Ưng tiên sinh chắc chắn sẽ không để cho ta tiếp tục làm như vậy ở các châu quận khác, hắn hỉ nộ vô thường, vẫn là sớm rời khỏi hắn thì hơn."

Hắn nói đến đây, trong lòng hơi có cảm giác tiếc hận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng hắn, Ưng tiên sinh này vẫn là người cực kỳ đáng giá kết giao, duy nhất đáng tiếc chính là, Diệp Húc trước mắt còn chưa có tư cách kết giao hắn, hắn chỉ là dùng đầu đại yêu này để bức ép phủ chủ Diệp Tư Đạo, bởi vậy lúc này Diệp Húc mới mượn tay Loan gia để thoát khỏi hắn.

Đột nhiên trong lòng ba người vừa động, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một thiếu niên áo vàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang đi tới theo quan đạo phương bắc, cước bộ cực nhanh.

Thiếu niên áo vàng này nhìn thấy bọn họ, cũng là nao nao, vội vàng tế ra một tòa hắc ngọc lâu có vẻ khá tiêu điều, lồng nguyên khí như ngọc xuất hiện, cẩn thận đánh giá bọn họ.

Bọn Diệp Húc, Chu Thế Văn đều tự tế ra ngọc lâu của mình, mở ra lồng nguyên khí, bảo vệ quanh thân.

Thiếu niên áo vàng này đứng lại từ xa, chắp tay nói: "Sư huynh, mượn đường."

"Sư huynh, mời." Diệp Húc ghìm cương ngựa, đứng ở ven đường, cười nói.

Chu Thế Văn cùng Phương Thần cũng lần lượt đứng ở một bên.

Thiếu niên áo vàng chắp tay cảm ơn, theo đường bên kia đi qua, đợi đi được khoảng một trăm mét, lúc này mới tán đi lồng nguyên khí, thu hồi ngọc lâu, nhanh chóng đi về hướng Việt Châu.

Ba người bọn Diệp Húc cũng lần lượt thu hồi ngọc lâu, tiếp tục đi về phương bắc, Tô Kiều Kiều thấy không giải thích được, hiếu kỳ nói: "Thiếu gia, các ngươi quen với người kia sao? Sao lại xưng hắn là sư huynh?"

Diệp Húc lắc đầu cười nói: "Ta lần đầu tiên rời khỏi Liễu Châu, sao có thể quen hắn được? Đây là truyền thống bất thành văn giữa vu sĩ với nhau, nếu như ngẫu nhiên gặp vu sĩ khác thì sẽ xưng hô lẫn nhau một tiếng sư huynh để biểu thị chính mình không có ác ý. Khi ta rời nhà, đại ca có dạy cho ta một số thường thức, nói chính xác là những cấp bậc lễ nghĩa thường dung hiện nay khi hành tẩu giang hồ, miễn cho cùng người khác nảy sinh hiểu lầm không cần thiết."

Hiển nhiên khi hai người Chu Thế Văn, Phương Thần rời nhà cũng nhận được dạy bảo giống thế.

"Thiếu Bảo, người vừa rồi cũng biết vận dụng pháp môn lồng nguyên khí, chẳng lẽ pháp môn này không phải chỉ có ba người chúng ta biết hay sao?"

Chu Thế Văn vốn tưởng rằng lồng nguyên khí là độc môn tuyệt học, không nghĩ tới một vu sĩ lạ hoắc gặp ở ven đường lại cư nhiên cũng có vẻ sử xuất ra được pháp môn giống thế thì không khỏi hồ nghi nói.

Diệp Húc cười ha hả, lúng ta lúng túng nói: "Thiếu niên kia vì sao biết vận dụng lồng nguyên khí thì ta cũng chịu. Chu huynh cần phải đến hỏi hắn mới đúng chứ."

Ban đầu ở ưng sầu giản, do Diệp Húc truyền thụ cho bọn họ pháp môn lồng nguyên khí nên khi thu hoạch hắn đã được quyền chọn lựa đầu tiên cùng với quyền được chọn nhiều hơn một đồ vật, chiếm rất nhiều tiện nghi.

Hắn tự nhiên không dám nói cho bọn hắn biết, lồng nguyên khí cùng ngọc lâu thu vật đều là hàng vỉa hè, vu sĩ bên ngoài cơ hồ ai cũng biết hai loại pháp môn này.

Vận dụng lồng nguyên khí cùng ngọc lâu thu vật cơ hồ là thường thức của vu sĩ, chỉ có dòng dõi ở cái nơi vắng vẻ như Cửu Lê mới có ít người biết những kĩ xảo như vậy mà thôi.

"Hai người này đến phương bắc, nếu như chứng kiến lồng nguyên khí cực kỳ phổ biến, đâu đâu cũng thấy, ắt hẳn sẽ muốn tìm ta liều mạng..."

Diệp Húc quay đầu lại nhìn thoáng qua, vội vàng phóng ngựa chạy như điên, nói: "Người của Loan gia đã bắt đầu đuổi theo rồi, chúng ta đi mau!"

Hai người vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ hướng Việt Châu truyền đến một cỗ sát khí ngút trời đang tản ra khắp nơi, hiển nhiên là vu sĩ của Loan gia xuất động tìm kiếm Diệp Húc.

Hai người Chu Thế Văn cùng Phương Thần không dám chậm trễ, cuống quít đuổi theo Diệp Húc, đến khi chạy được vài dặm, bọn họ mới hồi phục lại tinh thần: "Vu sĩ Loan gia đuổi giết chính là tiểu tử Thiếu Bảo, chúng ta chạy cái gì mà chạy chứ?"

Còn thiếu niên áo vàng khi nãy thì cũng rất nhanh liền gặp được người của Loan gia, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, cao giọng nói: "Ngũ thúc, các ngươi là đặc biệt tới đón tiếp ta sao?"

Loan Bình Minh vội vàng dừng bước lại, ngước mắt nhìn lên, nao nao: " Lương Tích, ngươi sao lại trở về rồi?"

Hắn đột nhiên dậm chân thở dài: "Ngươi về trễ mất rồi! Nếu ngươi về sớm nửa canh giờ, Loan gia ta nhất định sẽ không phải chịu nhục nhã đến vậy."

Thiếu niên áo vàng này hoá ra là Lương Tích, là Loan gia lục tử, thiên tài của Loan gia, bởi vì tư chất xuất chúng, năm trước được một môn phái ma đạo coi trọng, chọn lựa làm đệ tử, vội vàng nói: "Ngũ thúc, xảy ra chuyện gì?"

Loan thiên Minh đem chuyện Diệp Húc chặn cửa, giết người cùng với việc Ưng tiên sinh đại náo Việt Châu tóm tắt một lần, Loan Lương Tích lập tức giận tím mặt, nói: "Ta vừa rồi trên đường gặp được ba nam một nữ, một người trong trong số đó cưỡi ngựa, hình như chính là Diệp Thiếu Bảo mà ngũ thúc nói đến! Sớm biết như thế, ta lúc ấy liền ra tay giết hết bọn họ."

"Lương Tích, không thể khinh địch, nhị ca ngươi đã tu luyện tới cố nguyên nhất phẩm, vẫn là chết ở trong tay của hắn."

Loan Lương Tích sắc mặt kiêu căng, mỉm cười nói: "Ngũ thúc, ta tại Quỷ Vương Tông khổ tu một năm, hôm nay trong thế hệ vu sĩ đã hiếm có địch thủ rồi. Muốn giết mấy tên đó chẳng qua chỉ là việc lật bàn tay mà thôi."

"Không cần nói nhiều nữa, đuổi theo bọn họ, giết chết tất cả."Loan Lương Tích quát.

Vu sĩ Loan gia cũng hét lớn, chạy như bay cùng đuổi theo phướng hướng màbọn Diệp Húc rời đi. Loan Bình Minh lưu lại một vu sĩ để hắn đi thông báo cho Tam thúc Loan Cao Thượng.

Một bước này vừa động lập tức có thể nhìn ra tu vi của mọi người ai cao ai thấp. Loan Bình Minh cùng với những người đồng bối phận đều là cao tầng của Loan gia thì dẫn đầu, tiếp đó chính các vu sĩ như Loan Sư Bình.

Trong đó khiến người chú mục nhất chính là Loan Lương Tích, tốc độ của hắn cư nhiên không hề chậm hơn bọn người Loan Bình Minh, cước bộ không chút đứt đoạn, dưới bàn chân còn sinh ra một đóa bọt nước, nước chảy cuồn cuộn, nâng thân thể của hắn về phía trước, chạy như bay!

"Lương Tích xác thực tại Quỷ Vương Tông học được bản lĩnh kinh người, nếu là hắn về sớm một chút, Loan gia ta sẽ sẽ không phải chịu nỗi nhục này rồi, thậm chí còn có thể được phong làm Việt vương, chiếm lấy Việt Châu!" Loan Bình Minh trong lòng thầm than một tiếng.

Can Sài Giao chạy được hơn mười dặm, Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người của Loan gia càng ngày càng gần, nếu là bây giờ mà bị cao thủ Loan gia ngăn lại thì bọn họ hết đường chạy.

Trong lòng hắn đột nhiên thoáng động, bàn tay đặt trên đầu Can Sài Giao, quán tưởng Giao Long, từng đạo khí Giao Long liên tục không ngừng dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể của thất ngựa gầy ốm này!

Can Sài Giao nguyên bản cũng đã có thể so sánh với cửu giai yêu thú, có được cỗ nguyên khí này thì như đột nhiên uống được thuốc bổ, hí dài không thôi, từ trong thân hình lập tức bộc phát ra một cỗ lực lượng bàng bạc, tản mát ra một cỗ khí tức hung ác, tốc độ lập tức nhanh hơn mấy lần!

"Can Sài Giao là hỗn loại do giao và ngựa sinh ra, xem ra khí Giao Long đối nó thật sự hữu dụng!" Trong nội tâm Diệp Húc vô cùng vui vẻ, nguyên khí giống như nước chảy, rót vào trong cơ thể Can Sài Giao, còn trong cơ thể hắn thì cũng không ngừng quán tưởng Giao Long, dùng nguyên khí cải tạo thân hình con ngựa này, chỉ nghe thấy trong thân thể thất ngựa gầy ốm này đột nhiên truyền đến tiếng răng rắc bạo liệt vang lên, trong nháy mắt này cốt cách lại điên cuồng sinh trưởng, thân thể trở nên càng ngày càng dài, từng sợi da lông tróc ra, dưới làn da nhanh chóng sinh trưởng ra từng mảnh lân phiến to bằng cỡ móng tay cái, đỏ rực như máu! Những lân phiến này không phải nguyên khí biến thành, mà là lân phiến chân chân chính chính, thậm chí ở ngay nơi cổ của nó cũng có từng mảnh lân phiến to bằng quả trứng gà mọc ngược được sinh ra!

Nghịch lân của rồng!

Con ngựa này chỉ trong mấy tức thời gian, thân hình liền dài ra đến một trượng sáu, một trượng bảy, khắp người là lân phiến giao long, thân dài như giao, hùng tuấn dị thường, không còn chút dáng vẻ gầy yếu nào của lúc trước nữa, lao nhanh như bay, trong nháy mắt liền đem Chu Thế Văn cùng Phương Thần hai người bỏ lại phía xa xa!

Diệp Húc ghìm chặt ngựa, chờ hai người chạy đến.

Hai người kia không chút khách khí, thẳng nhảy lên lưng ngựa. Chu Thế Văn sách sách xưng kỳ, cười nói: "Thiếu Bảo, con ngựa này của ngươi có bán hay không? Ta dùng Thiên Tàm bảo y đổi với ngươi."

"Thiên Tàm bảo y thì làm được cái gì? Bị người ta bắt được thì cởi quần áo ra rồi bó tay chịu chết chắc."Phương Thần cười lạnh nói: "Thiếu Bảo, ta dùng bách độc phiên đổi con ngựa này của ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.