"Đệ hiểu rồi." Bộ Tranh gật đầu. Nếu đã thế, không nhất thiết phải nhờ người khác luyện chế lệnh bài, đằng nào cũng phải tự tìm tài liệu, tốt nhất là luyện chế ra một cái mới, như vậy còn có thể bán đi. Những gì Hắc Hùng đã nói đã khiến Bộ Tranh đưa ra một quyết định, sau này khi luyện chế trận khí nhất định phải chế tạo ra một món mới, kiên quyết không cải tạo lại lệnh bài. Quyết định đó đã khiến cho lệnh bài của gã vĩnh viễn giữ nguyên trạng thái ban đầu, kể từ lúc đó trở đi, nó không còn thay đổi gì nữa. Nếu mục đích sử dụng tài liệu không chỉ có một, ta cần gì phải dồn hết chúng vào lệnh bài này, vì sao không luyện chế ra một cái mới. Nhưng quan trọng nhất là, cái lệnh bài thân phận là vật không thể bán được. Cứ như vậy, sau khi trở lại Duyệt Lai khách sạn, Bộ Tranh và Hắc Hùng đã báo cáo lại nguyên văn với Lý Trí. Sau đó, Bộ Tranh về phòng nghỉ ngơi, còn Hắc Hùng thì vẫn ở lại ngoài cửa để phục dịch. Bộ Tranh chẳng hề ló mặt ra ngoài, gã sợ lỡ như chạm trán với đám người kia. Mặc dù hiện giờ đã có Linh Bảo Tông chống lưng cho gã, nhưng chẳng may có kẻ chó cùng rứt giậu thì sao. Cho nên, an toàn trên hết, gã cứ ở lỳ trong khách sạn Duyệt Lai, xem sách, luyện vài môn công phu. Sách mà gã xem chính là quyển bí kíp trận pháp mới thu được. Đồng thời, gã cũng lôi lệnh bài của mình ra nghiên cứu một lượt. Thì ra chỗ này là trận pháp phòng ngự, chỗ này có tác dụng. . . Không thể không nói, năng lực về trận pháp của Lý Trí rất cao thâm, trận pháp mà lão đã luyện chế trên lệnh bài đã giúp đầu óc Bộ Tranh mở mang ra rất nhiều. Đến giờ, Bộ Tranh mới được coi là chính thức tiếp xúc với công dụng của trận pháp, sau này gã sẽ tiếp xúc nhiều hơn nữa. Một nơi như Linh Bảo Tông, không muốn tiếp xúc với trận pháp cũng khó mà làm được. Lại nói về phía bên kia. Sau khi Bộ Tranh đi mất, người của Lăng Vân Tông cũng ra về. Bởi vì đến giờ, cho dù không bị ảnh hưởng bởi nhân tố Linh Bảo Tông, bọn họ cũng không địch lại người của Thanh Vân Kiếm Phái. Nguyên nhân hoàn toàn là do đòn công kích vừa rồi của Hắc Hùng đã làm cho không ít người trong số bọn họ bị thương, sức chiến đấu giảm đi đáng kể, vì thế bọn họ không còn là đối thủ của Thanh Vân Kiếm Phái nữa. Đã đến nước này, bọn họ có ở lại cũng chỉ tự làm xấu mặt, cho nên không chần chừ một giây rút quân. Còn đám khán giả, sau khi nhìn thấy không còn gì để xem, đương nhiên là phải giải tán. Trên đường về, hầu hết người của Lăng Vân Tông đều mang tâm trạng đầy uất ức, nhưng cũng đã ngộ ra, sức mạnh của mình chỉ được đánh giá là không tệ khi còn ở trong phạm vi Thất Tinh Quốc, nếu ra bên ngoài thì còn kém xa. Sự thật đó đã kích thích một bộ phận người, họ bắt đầu cố gắng tu luyện, không còn kiêu ngạo như trước kia. Tin rằng tất cả những người có mặt tại đương trường đều sẽ có cảm xúc như vậy, kể cả Thanh Vân Kiếm Phái, kể cả các môn phái khác như Thái Huyền Môn,... "Trưởng lão, chúng ta cứ thế mà ra về hay sao?" Hai chân không thể đi lại, Mã Linh Nhi vừa được người khác khênh lên đã quay sang hỏi vị Trưởng lão dẫn đoàn. "Giờ còn có thể làm gì đây! Cho dù cha ngươi có mặt, rồi cũng sẽ phải làm như thế này thôi. Ngươi có biết không, Đường chủ một phân đường của thế lực cấp Hoàng đã có địa vị ngang bằng với Tông chủ Lăng Vân Tông chúng ta, thậm chí chỉ cao hơn, không bao giờ thấp hơn." Vị Trưởng lão lắc đầu, nói với Mã Linh Nhi. "Nhưng mà, vãn bối không thể nuốt trôi cơn giận này!" Mã Linh Nhi cắn răng nói. "Ta biết. Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi. Tuy nhiên, hiện giờ việc quan trọng nhất hiện giờ của ngươi vẫn là chữa trị hai chân, đừng suy nghĩ đến những vấn đề khác. May mắn thay là thương thế này có thể trị khỏi, nếu không thì phiền to." Vị Trưởng lão an ủi. Nói cách khác, nếu ngươi chỉ là một kẻ tàn phế, ta chẳng cần phải nói nhiều như vậy, cho dù cha ngươi rất lợi hại, nhưng đó là việc riêng của cha ngươi, chẳng có mấy quan hệ gì đến ngươi cả. Thậm chí có là con gái của Tông chủ thì cũng vậy, nếu đã bị trọng thương thì cũng biến thành tàn phế, không cần phải nói nhiều cho mệt. "Vâng, vãn bối biết rồi!" Mã Linh Nhi khẽ rít qua kẽ răng, đồng thời nhìn sang Lý Lương đang đi bên cạnh bằng đôi mắt hung ác, giống như đang muốn nói, ngươi chính là kẻ gây ra mọi chuyện. ". . ." Lý Lương lập tức sợ phát run, thiếu chút nữa là đứng không vững. Nếu bị Mã Linh Nhi thù hận, sau này mình cũng đừng có mong đặt chân ở nơi đây nữa. Còn Triệu Ngọc Nhi, ả cúi gằm đầu xuống. Ả thực sự không muốn rơi vào hoàn cảnh của Lý Lương, bị Mã Linh Nhi giận cá chém thớt. Hơn nữa, ả và Lý Lương đều không bị một vết xây xước nào, bởi vì hai người đứng ở sau cùng, không có cơ hội tham gia tấn công. Trên thực tế, thực lực hiện nay của hai người yếu nhất trong hàng ngũ những người yếu nhất. Giờ hai kẻ này chỉ biết thầm cầu nguyện, muôn ngàn lần đừng có tin tức gì kích động nữa, nhưng kết quả lại không như mong muốn. Đúng lúc đó, họ nhận được một tin tức, nói rằng Mã Linh Nhi đã bị xóa bỏ tư cách, bởi vì người ta không muốn mất công chờ đợi một kẻ mà chẳng biết bao lâu sau mới lành chấn thương đi tham gia Thất tinh luận võ. Đối với thế lực cấp Hoàng, có lẽ chấn thương của Mã Linh Nhi không đáng coi là nặng, có khi chẳng cần mất tới một tháng là đã có thể chữa lành. Nhưng vấn đề là, việc chữa trị đó sẽ tốn một khoản lớn, hiển nhiên, Mã Linh Nhi chưa đủ tầm để người ta sẵn lòng tiêu tốn khoản đó. Vì vậy, Mã Linh Nhi lại một lần nữa gặp đả kích, lần này còn lớn hơn nhiều so với lần trước. Hiện giờ, ả hận Bộ Tranh tới cỡ nào thì không cần nói cũng có thể đoán ra. Chặt đứt tiền đồ người khác, giống như thù giết cha giết mẹ. Dù lần này không thể tính là chặt đứt, nhưng thực sự đã làm trở ngại tiền đồ của ả. Nếu giờ Bộ Tranh đứng trước mặt mình, ả sẽ bất chấp tất cả giết chết gã, cho dù có gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mấy. Bởi vậy, quyết định không bước ra khỏi cửa của Bộ Tranh là hoàn toàn đúng đắn. Nếu không may chạn trán với Mã Linh Nhi thì coi như gặp hạn lớn. "Ngươi, ngươi có biết người nhà tên Bộ Tranh. . ." Giọng nói mang đầy thù hận của Mã Linh Nhi khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Trong lòng họ thầm nghĩ, cái tên Bộ Tranh này thật đáng chết, còn người thân của gã có lẽ cũng không tránh được xui xẻo. Tuy nhiên, bọn họ không tài nào nghĩ tới. . . "Có thì có đấy, nhưng quan hệ không thể coi là tốt." Lý Lương ấp a ấp úng đáp, bởi vì hắn đã nghe được phong thanh tin tức đó. "Có phải ngươi sợ chọc tới phiền toái gì hay không?" Dường như Mã Linh Nhi đã hiểu lầm, cho rằng Lý Lương không muốn trở thành kẻ tội làm hại hương thân phụ lão ở quê hương, "Cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể điều tra ra!" "Không, không phải, quan hệ của bọn họ thật sự không tốt, hơn nữa. . ." Nói đến đây Lý Lương lại câm bặt. "Hơn nữa cái gì? Nói chuyện đừng có ấp a ấp úng như thế, có chuyện gì cứ nói thẳng!" Mã Linh Nhi nổi giận quát. Nếu như ngươi vẫn cứ tiếp tục nói như vậy, trước hết ta sẽ phế ngươi đi, sau đó tự mình đi thăm dò. "Thân nhân của Bộ Tranh là người chúng ta không thể trêu chọc vào. . ." Lý Lương yếu ớt nói. "Ngươi nói cái gì? Chúng ta không thể trêu chọc vào, là ngươi không thể trêu chọc vào, hay là ta không thể trêu chọc vào?" Cơn giận của Mã Linh Nhi lập tức bùng lên. Một Linh Bảo Tông không thể trêu chọc vào đã làm ả tức đến lộn ruột, vậy mà vẫn còn dám nói không thể trêu chọc vào, chẳng lẽ chỉ là mấy tên nông dân, ta cũng không thể trêu chọc vào! ! "Đệ không thể trêu chọc vào, tỷ. . . tỷ cũng không thể trêu chọc vào. . ." Lý Lương cực kỳ ủ rũ nói. Câu này không nói không xong, mà nói cũng không xong. "Cái gì, ta không thể trêu chọc vào? Ngươi nói rõ hơn một chút coi, rốt cục là loại dân miền núi nào mà ta cũng không thể trêu chọc vào?" Mã Linh Nhi giống như mèo bị dẫm vào đuôi, nhảy dựng lên. "Bọn họ nguyên là dân của một cái thôn trên miền núi, nhưng gần đây đã được người khác nhận thân rồi đón về nhà, mà nghe đâu người đón bọn họ thuộc về một lực lượng hùng mạnh của thế lực cấp Hoàng." Lý Lương nói. Đây là sự thật mà hầu như toàn bộ người trong thôn hắn đều biết, Triệu Ngọc Nhi cũng không ngoại lệ. Triệu Ngọc Nhi dâng lên một niềm hối tiếc, đương nhiên, không phải ả hối tiếc Bộ Tranh. Sự kiện Bộ Tranh bị người ta vứt bỏ ả cũng biết. Ả hối tiếc là tại sao ngày trước mình không tạo dựng quan hệ tốt với đám người Bộ Vân Phi.