Độc Bộ

Chương 133: Ngươi hẳn mười hai mười ba tuổi!



" Ngươi không biết sao? Ngươi tới tham gia cuộc thi đấu này chẳng lẽ chỉ vì ăn thôi sao?" Tích Mễ có chút bất lực hỏi, phỏng chừng nàng đã đoán được đáp án này, cho nên nàng mới cảm thấy bất lực như vậy.

"Đúng thế, ăn miễn phí, đi chỗ nào tìm chứ, nếu không thì vì cái gì?" Bộ Tranh gật gật đầu, sau đó hỏi ngược lại.

"..." Tích Mễ vỗ trán, bản thân mình không ngờ lại bại bởi gia hỏa chỉ biết đến ăn.

Bất quá ngẫm lại, những thứ mà Bộ Tranh ăn đến giờ, nếu đổi thành tiền thì phỏng chừng lên đến ngàn lượng, không, là mấy ngàn lượng bạc, đây vẫn chỉ là nói riêng tài liệu thức ăn, nói cách khác, coi như không cần phần thưởng hắn cũng đã có lời.

" Bộ Tranh, người thắng sẽ có phần thường." Thượng Quan Tiểu Muội nói.

"Phần thưởng gì, có phải là ta được thưởng ăn miễn phí ở đây không?" Lời nói của Bộ Tranh lúc nào cũng chỉ liên quan đến ăn, điều này khiến cho ấn tượng của mọi người đối với hắn chính là một tên ăn hàng thuần túy.

"..."

Mọi người một lần nữa trầm mặc.

"Không thể nào đâu, với cái bụng của ngươi, nếu cho ngươi ăn miễn phí ở đây, không phải là ăn sạch con đường này sao." Thượng Quan Tiểu Muội nói.

Đúng vậy, trao cái phần thưởng như thế cho đại vị vương, không phá sản là không có khả năng, không chỉ nói Bộ Tranh và Tích Mễ, những người có thể ăn vào khu vực màu đỏ cũng có thể ăn sạch con đường này.

"Vậy thì là cái gì?" Bộ Tranh hỏi, "Thưởng bạc sao?"

"Bạc... Cái đó quá dung tục." Thượng Quan Tiểu Muội nhàn nhạt nói, Bộ Tranh này không ăn thì là tiền, thật sự quá dung tục.

"Ha ha, vị tiểu huynh đệ này thật sự rất thú vị. Được rồi, đây là phần thưởng của ngươi, một quyển bí kíp." Dư trưởng lão cười cười, sau đó lấy ra một quyển bí kíp đưa cho Bộ Tranh.

"Bí kíp? Bí kíp gì, bí kíp nấu ăn sao?" Bộ Tranh nhận lấy hỏi, nếu như đây đã là hoạt động ăn uống, vậy thưởng cho bí kíp về ăn uống cũng là hợp lý.

"Đúng vậy, đây quả thật là một quyển bí kíp nấu ăn, bất quá lại không phải bí kíp nấu ăn bình thưởng, đây chính là khi ta đi du lịch kiếm được, xem như bí kíp nấu ăn tương đối trân quý." Dư trưởng lão cười cười nói.

"Như thế nào?" Bộ Tranh vẫn hỏi.

"Tiểu huynh đệ, có những thứ phải tự mình xem mới thú vị." Dư trưởng lão như cũ cười nói với Bộ Tranh.

"Đúng a, ngươi phải tự mình xem a." Vào lúc này Tích Mễ lên tiếng, ngữ khí có chút lạ.

Bộ Tranh nhìn Tích Mễ, nói ba chữ :"Ta không biết."

"Cái gì mà ta không biết?" Tích Mễ không hiểu, ta không biết là không biết cái gì.

"Chính là ta sẽ không tự mình xem, xem cũng không hiểu." Bộ Tranh tựa hồ có hơi khinh bỉ Tích Mễ, hắn thế mà lại khinh bỉ người khác, nếu Tích Mễ biết chân tướng không biết có chạy tới bóp chết Bộ Tranh hay không.

"Có ý tứ gì?" Tích Mễ hỏi lại một lần nữa.

"Nói một cách chính xác, ta không biết chữ, cho nên ta không xem. Nói thật, cái bí kí này đối với ta vô dụng, có thể đổi lại thành bạc không?" Câu nói kế tiếp của Bộ Tranh chính là nói với Dư trưởng lão.

"..."

Mọi người một lần nữa á khẩu. Nhất là Dư trưởng lão, tự mình lấy ra một quyển bí kíp làm phần thưởng, không nghĩ tới đối phương là một dân đen không biết chữ, điều này khiến hắn cảm thấy thật châm chọc.

"Không được thì thôi, dù sao là cho không, này, chúng ta đi thôi, phải thực hiện cá cược của ngươi." Bộ Tranh thấy Dư trưởng lão không phản ứng, khiến hắn cho rằng là không đổi được, vậy thì cũng không sao cả, dù sao phần thưởng là gì đối với hắn mà nói đều không trọng yếu, quan trọng là đã được ăn nhiều đồ ăn như vậy, ừm, miền phí.

"Đi thì đi, bổn cô nương chưa từng nuốt lời chuyện gì mà mình từng đáp ứng." Tích Mễ đi theo Bộ Tranh rời đi, Thượng Quan Tiểu Muội cũng theo phía sau.

Cứ như vậy, một hồi hoạt động vô cùng náo nhiệt đã kết thúc, dưới tình huống khiến người ta á khẩu mà kết thúc, bất quá Bộ Tranh đã để lại một kỷ lục, một kỷ lục không thể bị phá vỡ.

Cũng không phải Tiểu Muội lo lắng đến an nguy của Tích Mễ, từ phương diện thực lực mà nói, Tích Mễ có thể đánh bay Bộ Tranh qua mấy ngã tư, coi như Bộ Tranh muốn làm chuyện gì đáng khinh, cũng không thể thành công.

Tiểu Muội là vì tò mò muốn biết rằng Bộ Tranh rốt cuộc sẽ nói ra điều kiện gì, nàng tương đối hiếu kỳ, mà nàng không biết rằng, bản thân đi theo lại bị kéo vào, bị Tích Mễ bán rẻ rất rõ ràng.

Đi đến một địa phương tương đối yên tĩnh, đây là một con đê, ba mặt là sông, tuy rằng con sông này tùy tiện người nào cũng thể bay tới bay lui, nhưng ít ra giữ nguyên tầm nhìn đẹp mắt.

Đương nhiên, Bộ Tranh cũng không có cái bí mật gì đáng nói, chuyện theo lời hắn kỳ thật cũng không phải quá đặc biệt cần giữ bí mật, chẳng qua trong trường hợp nhiều người thì khó mà nói, coi như bị người ta nghe lén cũng không sao.

Mà vào lúc này, đích xác có một số người nghe lén, những người này đều là những kẻ theo đuôi của Tích Mễ, vẫn là chưa thoát khỏi bọn hắn, Bộ Tranh cũng lười để ý, những người này có thể nói là hoàn toàn không quan trọng.

"Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể nói rồi chứ." Tích Mễ nói, cũng hơi liếc tốp ba tốp năm nhóm người đi theo phía xa xa.

"Ngươi biết luyện khí không?" Bộ Tranh hỏi

"Đương nhiên, tỷ đây chính là một thiên tài luyện khí." Tích Mễ kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chỉ có điều Thượng Quan Tiểu Muội ở một bên lại đang ôm đầu, vẻ mặt không muốn nhìn đến.

Tích Mễ đích thật có chút thiên tư, trong hàng ngũ đệ tử bình thương coi như không tệ, nhưng nàng cùng với thiên tài không hề có bất cứ quan hệ gì cả, thiên tài người ta đã sớm đứng ở đỉnh, mà nàng nhiều nhất là ở giữa sườn núi.

Đương nhiên, đối với thái độ khoác lác này, tựa hồ Tích Mễ sớm đã thành thói quen, dù sao nàng cũng không hề hấn gì, cả đời này nàng phỏng chừng cũng chỉ là lăn lộn ở Thiết Mộc Đường, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng mình.

Bộ Tranh mới không quản nàng có phải thiên tài hay không, tiếp tục hỏi một vấn đề :"Ngươi biết chữ không?"

"..."

Nhất thời, Tích Mễ kiêu ngạo biến thành dại ra, tiểu tử này là có ý gì, mà Thượng Quan Tiểu Muội cũng dại ra giống như vậy.

"Rốt cuộc biết hay không, nếu không biết, ta đây đành phải tìm người khác." Bộ Tranh thấy Tích Mễ không trả lời, đành tiếp tục truy vấn, nếu như không được, hắn cùng lắm là tiếp tục đi làm phiền Sài Bỉnh.

"Ta đương nhiên biết chữ, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi, là một tên mù chữ sao." Tích Mễ tức giận nói.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bộ Tranh cười nói, nhìn Tích Mễ, vẻ mặt thỏa mãn.

Điều này làm cho Tích Mễ cảm thấy có chút lo lắng, cẩn thận hỏi :"Uy, ngươi muốn chuẩn bị làm gì?"

"Cũng không có gì, không phải ngươi đã đáp ứng làm cho ta một việc sao? Chuyện này chính là ngươi dạy cho ta luyện khí, còn nữa là giúp ta đọc chữ trên bí kíp này."

"Cái gì? Ngươi là yêu cầu ta làm chuyện này à, sao ngươi không tự mình học đi." Tích Mễ ngây dại, nàng không nghĩ tới chuyện Bộ Tranh muốn chính là chuyện này.

"Ta đang học đây nhưng ta cần một người chỉ ta tận tay, ngươi thua, vừa vặn thích hợp nhất." Bộ Tranh nói, trước đó hắn sỡ dĩ đáp ứng đánh cuộc chính là vì chuyện này.

"Nhưng mà ta rất bận." Tích Mễ không muốn đáp ứng. Nàng sợ Bộ Tranh muốn mượn cơ hội này tiếp cận mình, bỏi vì yêu cầu này của Bộ Tranh là ở bên cạnh hắn một thời gian dài.

" Ngươi muốn đổi ý sao?" Bộ Tranh hỏi, nếu như Tích Mễ đổi ý, hắn cũng không có cách nào, đành phải đi tìm người khác, nhưng hắn hơi khinh thường Tích Mễ.

Một người nói không giữ lời là một người khiến người ta khinh bỉ.

Tựa hồ Tích Mễ cảm thấy được sự khinh thường của Bộ Tranh. Điều này làm cho nàng không dễ chịu, dù sao chuyện này quan hệ đến danh dự, nhưng mà nàng không muốn ở bên cạnh Bộ Tranh thời gian dài như vậy, nên làm sao bây giờ?

Tiểu Muội, nhanh suy nghĩ biện pháp giúp ta a!

Tích Mễ nhìn Tiểu Muội mong nàng cho mình chủ ý, mà vừa vặn lúc này, nàng lại nghĩ ra một cách...

"Sao lại đổi ý, ta đúng là có thời gian, như vậy đi, để Tiểu Muội đến dạy ngươi, căn bản luyện khí của nàng tốt nhất." Tích Mễ đẩy Tiểu Muội đến trước mặt Bộ Tranh, cười hì hì nói.

"Tích Mễ... Ngươi..." Thượng Quan Tiểu Muội có chút lúng túng, bộ dáng đó quả thật rất đáng yêu, rất rõ ràng, nàng không nghĩ tới bản thân mình bị Tích Mễ đẩy ra. Vốn nàng còn đang xem trò cười của Tích Mễ.

"Cũng được, dù là một tiểu nha đầu, chỉ cần có thể dạy ta luyện khí cùng đọc bí kíp là được, ngươi có biết chữ không?" Bộ Tranh nói rất bình thừong như ai cũng không quan trọng, mà câu hỏi cuối cùng của hắn khiến cho Thượng Quan Tiểu Muội không biết nói gì.

Ở đây không biết chữ chỉ có mình người mà thôi, đừng có cào bằng rằng ai cũng giống như ngươi chứ!

Đương nhiên, Bộ Tranh cũng không phải có ý này, chẳng qua bởi vì niên kỷ của Thượng Quan Tiểu Muội khiến cho hắn cảm thấy Thượng Quan Tiểu Muội có thể chưa biết chữ.

Đồng thời, Bộ Tranh cũng không hề cảm thấy xấu hổ khi để một tiểu nha đầu dạy mình, chỉ cần biết nhiều hơn mình là có thể dạy, đi cùng ba người, ắt có người dạy được ta điều gì. (ý nói là người hiền không coi rẻ người khác, ai cũng có gì đó để ta học hỏi)

"Ta còn chưa đáp ứng đâu." Thượng Quan Tiểu Muội khoanh tay, khó chịu nói.

Mà Bộ Tranh còn chưa nói gì, Tích Mễ đã kéo Thượng Quan Tiểu Muội qua một bên, nhỏ tiếng cầu xin nói :"Tiểu Muội à, ta cầu xin ngươi giúp đỡ ta đi, bằng không nếu hắn đưa ra điều kiện khác thì càng phiền toái, điều kiện này kỳ thật có thể chấp nhận được."

Đúng vậy, tuy rằng yêu cầu của Bộ Tranh có chút kỳ quái, nhưng ít ra không quá xảo quyệt, nếu như đổi lại người khác, có thể sẽ đưa ra một vài điều kiện quá đáng, mà nàng cũng phải đồng ý, ai bảo nàng thua, có chơi có chịu.

"Chỉ có điều là thời gian dài quá, ta cũng không biết có thời gian hay không, bản thân còn phải tu luyện a." Thượng Quan Tiểu Muội cau mày nói, nếu như nàng đáp ứng, vậy cần thời gian rất dài mới có thể hoàn thành, việc này sẽ khiến nàng chậm trễ chuyện của bản thân, tương đối đau đầu mà.

"Đúng vậy, Bộ Tranh, ngươi cũng phải định ra một thời hạn, mỗi ngày bao lâu, tới khi nào chấm dứt." Tích Mễ nhìn Bộ Tranh nói, chuyện này nàng phải sắp xếp ổn thỏa, không thể mặc kệ đẩy người ta vào hô lửa.

"Ngày thường ngươi làm gì? Đi làm hay đi học?" Bộ Tranh không trả lời mà hỏi ngược lại Thượng Quan Tiểu Muội.

"Ta không phải đi làm, cũng không cần đến trường, ngươi cho rằng ta và ngươi mấy tuổi a, còn đến trường..." Thượng Quan Tiểu Muội tức giận nói, nàng sớm cảm thấy rằng Bộ Tranh nhìn mình như nhìn tiểu hài tử.

"Ngươi hẳn là mười hai mười ba tuổi." Bộ Tranh nhìn Thượng Quan Tiểu Muội nói.

"Ha ha..." Tích Mễ bật cười, cười đến run rẩy hết cả người, khiến cho đám người đi theo được một phen bổ mắt.

Còn Thượng Quan Tiểu Muội thì phồng má trợn mắt, nhìn bộ dáng là rất tức giận, bất quá như vậy khiến cho người ta cảm thấy càng đáng yêu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.