Độc Bộ

Chương 153: Chạy thoát?



"Hử?" Âm sư huynh đột nhiên cảm giác có vật gì đang nhanh chóng tiếp cận hắn, mở to hai mắt nhìn, liền phát hiện đó lã nỏ tiễn, phản ứng đầu tiên chính là né tránh, mà khi hắn chưa kịp làm ra phản ứng thứ hai thì nỏ tiễn kia đã bắn thủng cơ thể của lôi vũ điêu.

Vào lúc này, suy nghĩ đầu tiên của hắn là nỏ tiễn này là từ đâu bắn tới, nhưng rất nhanh hắn đã có đáp án, từ góc độ và phương hướng mà suy luận, nỏ tiễn này là từ huyền không thuyền bắn tới, hơn nữa loại nỏ tiễn này chỉ có huyền không thuyền mới trang bị.

Suy nghĩ thứ hai của hắn chính là cớ vì sao huyền không thuyền lại bắn vào mình? Là có người bắn nhầm sao?

Điều này hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì ý tưởng thứ ba đã xuất hiện, kháo, lôi vũ điêu chết mẹ nó rồi!

Lôi vũ điêu rơi nhanh xuống đất, khiến cho Âm sư huynh mặt mày u ám, cũng không phải do hắn cảm thấy mình sẽ lập tức bị té xuống, thực lực của hắn dư sức nhẹ nhàng đáp xuống đất, mặt mày hắn u ám chẳng qua bởi vì hắn nhận thấy được đây là con lôi vũ điêu cuối cùng, nếu như không còn lôi vũ điêu, sau này cho dù phát hiện ra tiểu tử Bộ Tranh đó, cũng sẽ rất khó đuổi theo.

Nếu để cho ta biết được là ai bắn nỏ tiễn, ta nhất định sẽ giết chết hắn!

Âm sư huynh cực kỳ phẫn nộ nhìn về phía huyền không thuyền, chứng kiến một người đứng gần nỏ máy, người nọ tựa hồ đang ngoắc tay, tiếp theo, hắn nhìn thấy một mũi nỏ tiễn bắn về phía mình.

"..." Hiện tại Âm sư huynh có thể quả quyết, đây hoàn toàn không phải bắn nhầm, mà là có chủ ý nhằm vào phía mình.

Nhưng, vì sao chứ?

Âm sư huynh khó hiểu, trong khi đó nỏ tiễn bắn tới cũng không tạo thành nguy hiểm quá lớn cho, hắn đều tránh né được.

Đây là lần lầu tiên Bộ Tranh chơi thứ nỏ máy này, hắn có thể bắn trúng lôi vũ điêu là rất không tồi rồi, muốn bắn trúng Âm sư huynh thì đích thật có chút khó khăn, đương nhiên, nếu cho hắn thời gian, khó khăn này sẽ giảm dần, thậm chí biến thành dễ dàng.

Bất quá, muốn có thời gian là không thể nào, sau khi hắn bắn mấy mũi nỏ tiễn thì cũng không tiếp tục chơi nữa, cởi hết đồng phục không cân xứng trên người xuống, thu nỏ máy vào càn không giới, sau đó giẫm vào vị trí cao nhất của huyền không thuyền, dùng khí lực lớn nhất của mình nhảy về phía không trung.

Khi lên tới điểm cao nhất, hắn lấy ra một chiếc cánh lượn không cỡ nhỏ, bay sâu vào trong núi...

Vào lúc này, Âm sư huynh đã minh bạch hết thảy, những thắc mắc lúc trước hoàn toàn được giải đáp một cách rõ ràng, Bộ Tranh không ngờ xuất hiện trên huyền không thuyền.

Rốt cuộc là như thế nào?

"Nhanh đuổi theo!"

Hiện tại Âm sư huynh cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vừa hạ xuống đất, liền hạ lệnh cho người trên huyền không thuyền mau chóng đuổi theo, nếu dùng huyền không thuyền truy đuổi thì vẫn còn có hy vọng.

Nhưng vào lúc này, một tình huống khiến hắn tuyệt vọng xảy ra, huyền không thuyệt đột nhiên khựng lại rồi rơi xuống phía dưới, không tài nào khởi động được nữa.

Rất nhanh, hắn liền hiểu ra, nếu Bộ Tranh đã lên được huyền không thuyền, há có thể không động tay động chân với huyền không thuyền, toàn thuyền đều không có phòng bị gì, hắn không phải muốn làm gì thì làm sao.

"Âm sư huynh, người kia là ai?" Mã Linh Nhi chỉ vào Bộ Tranh nói, cô ta luôn ở dưới nhìn lên, mặc dù không rõ ràng như Âm sư huynh, nhưng biết đại khái phát sinh chuyện gì.

Cô ta biết lôi vũ điêu bị nỏ máy của huyền không thuyền bắn chết, cũng đoán rằng người đang chạy trốn kia nhất định là địch nhân, nhưng mà cô ta đều chỉ cho rằng đó là người giúp đỡ của Bộ Tranh, không hề cho rằng Bộ Tranh sẽ xuất hiện ở nơi này.

"Tên đó chính là Bộ Tranh, hẳn là truyền tống trận truyền tống hắn vào trong huyền không thuyền, huyền không thuyền hẳn là bị hắn phá hủy." Âm sư huynh có chút vô lực nói.

"Cái gì? Không thể nào!" Mã Linh Nhi lắc đầu, có chút không tin." Chẳng lẽ truyền tống trận của hắn là loại định hướng?"

"Không, chắc chắn là ngẫu nhiên, chẳng qua vận khí của hắn quá tốt." Âm sư huynh lắc đầu, được truyền tống tới đó, không phải vận khí tốt thì là gì.

" Âm sư huynh, làm sao bây giờ?" Mã Linh Nhi nhìn thấy Bộ Tranh bay lượn càng lúc càng xa, hiện tại thật sự là khóc không ra nước mắt, cô ta không hề ngờ rằng kết quả sẽ như thế này, chung quy vẫn để Bộ Tranh chạy thoát, bản thân mình hoàn toàn thất bại, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, cả Lăng Vân tông sẽ bị mất mặt.

"Có hai cách, hoặc là tiếp tục đuổi theo, chúng ta nhiều người, cho dù chậm hơn thì vẫn có cơ hội truy đuổi, nhưng cơ hội này rất nhỏ, hơn nữa cũng không nhất định có thể bắt được tiểu tử đó; cách thứ hai chính là buông bỏ, ta đề nghị theo cách này." Âm sư huynh cho Mã Linh Nhi hai lựa chọn.

" Nếu như buông bỏ, chúng ta sẽ mất mặt." Mã Linh Nhi nói.

"Chịu thôi, bằng không, để cho bọn họ tiếp tục đuổi theo, có thể đuổi thì đuổi, như vậy muội cũng sẽ thoải mái hơn chút." Âm sư huynh nói, hắn không có hứng thú đi làm chuyện tình có tính khả thi cực thấp, nhưng hắn không để ý an bài người khác đi làm.

"Được rồi, bọn họ đuổi theo, chúng ta ở chỗ này chờ huyền không thuyền mới, đến lúc đó xem tình hình rồi tính tiếp." Mã Linh Nhi cũng chỉ có thể đồng ý, cô ta cũng không thích làm chuyện không có hy vọng, cô ta không có hứng thú truy tung một người đã mất đi bóng dáng trong thâm sơn.

"Ừm, cứ như vậy đi, về sơn thôn kia trước, nhìn xem có người nào quen thân với tiểu tử đó không!" Âm sư huynh quyết định trở về, không tìm thấy Bộ Tranh thì hắn tìm người khác để phát tiết lửa giận.

"Được!" Khi Mã Linh Nhi nghe thế thì hai mắt sáng rực, có một nơi để trút giận cũng là chuyện rất vui vẻ.

"Lý Lương, các ngươi tới cũng vừa lúc, nói cho ta biết, có người nào quan hệ tốt với tên tiểu tử đó không?"

Vừa khéo lúc đó, Lý Lương và Triệu Ngọc Nhi thở hổn hển chạy đến, chuyện tình phát sinh trước đó, bọn họ đến hiện tại một mực không hề hay biết, nếu như bọn họ biết được mà nói, nhất định mắt sẽ trợn tròn mà hô to, điều đó không có khả năng.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng Bộ Tranh là một nhân vật khó chơi như vậy, không ngờ có thể thuận lợi chạy trốn, hơn nữa còn gây tổn thất cho Lăng Vân tông.

"Người có quan hệ tốt với hắn là Tú Anh!" Lý Lương lắc đầu, tố Tú Anh ra, điều này khiến Triệu Ngọc Nhi nhíu mày.

Hiện tại Lý Lương rất ghét Bộ Tranh cho nên Tú Anh ngay lập tức bị hắn bán rẻ, kết cục của Tú Anh thế nào hắn cũng đoán ra, cũng không phải kết cục tốt gì. Nhưng vào lúc này, hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, bán bạn cầu vinh mà nói không tính là gì, hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Tú Anh cũng rất bình thường mà thôi.

"Tú Anh? Tú Anh nào?" Mã Linh Nhi hỏi.

" Lý Tú Anh, nàng ấy là người của Thanh Vân kiếm phái, là một đệ tử phổ thông, nếu chúng ta động đến nàng sẽ làm Thanh Vân kiếm phái đến gây chuyện." Triệu Ngọc Nhi nói, mặc dù là tiết lộ tình báo, nhưng tựa hồ đang cấp cho Tú Anh một thân phận bảo đảm.

" Đệ tử phổ thông của Thanh Vân kiếm phái? Vừa vặn thích hợp, bắt nàng ta." Âm sư huynh nói, dù sao chỉ cần không giết chết là được rồi, có thể chèn ép Thanh Vân kiếm phái, đồng thời sau khi tìm được Bộ Tranh có thể uy hiếp hắn chịu trói.

Tuy rằng quan hệ giữa Lăng Vân tông và Thanh Vân kiếm phái chẳng ra gì, nhưng song phương đều chưa hề giết qua đệ tử của đối phương, đương nhiên, không bao gồm đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn trong đó.

Đệ tử ngoại môn đôi khi cũng có một vài trường hợp, nhưng không có lý do gì cũng sẽ không làm càn, còn đệ tử phổ thông chủ yếu sẽ không va chạm, bằng không sẽ gây đổ máu cho cả hai bên.

Không quản kết quả như thế nào như thế nào, thực lực của hai bên sẽ giảm mạnh, sẽ bị bất kỳ môn nào đó giẫm nát dưới chân, đây là tình huống cả hai môn phái đều không muốn nhìn thấy, cũng là một loại cân bằng vi diệu.

"Các ngươi tiếp tục truy đuổi, sau khi đuổi kịp tiểu tử đó liền nói cho hắn biết, nữ nhân của hắn đang nằm trong tay của chúng ta, nếu như hắn không đến, hừ hừ..." Mã Linh Nhi cho hai người Lý Lương tiếp tục đuổi về phía trước, còn bọn cô ta trở về khống chế Tú Anh.

Trên thực tế, hiện tại quan trọng nhất là xem có thể đuổi kịp Bộ Tranh hay không, nếu đuổi không kịp, vậy Tú Anh có ở trong tay bọn hắn hay không cũng sẽ là chuyện dư thừa, Bộ Tranh căn bản không biết, làm sao có thể uy hiếp hắn đây.

Mà xác suất đuổi kịp Bộ Tranh là bao nhiêu chứ?

Kỳ thật trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ, cơ hồ bằng không, Âm sư huynh căn bản chính là bỏ đi, để đám người Lý Lương tiếp tục, cũng chỉ có thể cầu mong bọn hắn giẵm được c*t chó trong truyền thuyết kia.

Sau khi Bộ Tranh lượn trên không bỏ chạy, tại vùng núi này có thể nói như cá gặp nước, tới đỉnh núi rồi bay đến núi bên cạnh, thậm chí có thể xuyên qua mấy ngọn núi, cái này giảm đi rất nhiều con đường quanh co khúc khuỷu.

Nếu muốn hỏi Bộ Tranh vì sao không dùng đến cách này thì câu trả lời rất hiển nhiên đó là có dùng thì người khác cũng sẽ đuổi đến, nên nhớ lúc đó địch nhân còn có lôi vũ điêu và huyền không thuyền à, còn không bằng lưu lại làm hậu chiêu, ra ngoài dự đoán của người khác mới có tác dụng.

Lấy tốc độ này xuyên trong núi sâu thì có được bao nhiêu người có thể đuổi kịp chứ, nếu như tính Vượng Tài là người thì có thể tính là một.

Con vật nhỏ Vượng Tài này cũng thật là tinh linh, luôn đi theo phía sau Bộ Tranh, mặc dù có thời điểm khoảng cách vô cùng xa, nhưng nó luôn có thể đuổi kịp, sau khi đuổi đến, Bộ Tranh sẽ thưởng cho nó thức ăn gì đó chẳng hạn, mà trải qua vài ngày sau, cước bộ của Bộ Tranh cũng dần chậm lại, hắn cảm thấy người phía sau có khả năng không đuổi theo, nhưng hắn cũng không rời núi, đây vẫn là phạm vi của Thất Tinh quốc, hắn phải rời khỏi Thất Tinh quốc rồi nói sau.

Căn cứ theo bản đồ, Thất Tinh sơn mạch hợp với một vùng núi lớn, mặt trên như che phủ lấy một khu rừng rậm nguyên thủy, mà khu rừng rậm nguyên thủy này cực lớn, không chỉ kết nối với Thất Tinh quốc mà còn kết nối với một số thế lực khác, những thế lực bất nhập lưu này Bộ Tranh sẽ không đi đến, bời vì những thế lực như vậy có khả năng đã bị Lăng Vân tông thẩm thấu, còn các thế lực cấp hoàng khác thì có yên tâm mà đến.

Thông qua các thế lực cấp hoàng này, cũng sẽ dễ dàng quay về Linh Bảo tông, có rất nhiều thế lực cấp hoàng có giao dịch với Linh Bảo tông, cái huyền không thuyền đưa hắn trở về Thất Tinh quốc chính là của một thế lực cấp hoàng có giao dịch với Linh Bảo tông.

Do đó, Bộ Tranh quyết định đi đến một thế lực cấp hoàng gần nhất, thế lực cấp hoàng kia hình như tên là Phong Vân minh, một thế lực cấp hoàng tương đối mạnh.

Tiếp tục qua vài ngày, Bộ Tranh không sai biệt lắm đi đến ngoại vi rừng rậm yêu thú, chỉ cần tiếp tục đi thêm nửa ngày nữa là tới, mấy ngày này Bộ Tranh quả thật rất nhàn nhã, còn thuận tiện tu luyện khinh công thân pháp, không hề dùng đến chiếc cánh lượn không kia, một đường cứ vậy chạy tới.

Lúc này, Bộ Tranh đi trên một bãi cỏ, nhìn ngọn núi trước mắt, chỉ cần qua cái núi này là sẽ đến khu rừng rậm kia, hắn nhắm hai mắt lại, giang hai tay ra, rất là thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời cùng luồng gió mát.

Nhưng đúng lúc này, phía sau Bộ Tranh xuất hiện vài đạo nhân ảnh, nhanh chóng bao vây Bộ Tranh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.