Sau khi nhìn thấy tờ hóa đơn, đám phụ nữ đột nhiên đờ đẫn ra, mặc dù biết thức ăn của Long Phượng lâu trân quý, nhưng hóa đơn tính tiền này cũng quá mắc đi. Có lẽ không phải thừa cơ cắt cổ, vì giá của mỗi món ăn vẫn y như cũ, vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, các nàng lập tức phát hiện vấn đề, số lượng sai lệch quá nhiều, các nàng phát giác các món ăn trên hóa đơn, đủ tất cả mọi người trong Bộ gia ăn, coi như họ ăn khỏe, cũng chẳng thể ăn nhiều như thế này.
Đối với điều này, các nàng phát sinh nghi vấn.
"Đa số các món này đều do một người ăn, chính là vị công tử vừa ngồi chỗ kia." Đúng lúc này, một cô gái phục vụ tửu lâu trả lời, đồng thời chỉ vào vị trí Bộ Tranh đã ngồi.
"..."
Bốn người phụ nữ nhìn nhau, trong lòng các nàng mơ hồ hiểu, tiểu tử này cố ý đợi chúng ta ở đây, để ăn cạn tài sản của họ.
Nhưng các nàng không tin Bộ Tranh sẽ ăn hết, hắn chắc chắn đã đem đồ vật cất giấu trong càn khôn giới của mình.
"Ngươi khẳng định, hắn ăn toàn bộ, mà không phải cất vào càn khôn giới?"
"Không, chúng tôi luôn quan sát vị công tử ấy, ngài thật sự ăn sạch sẽ." Cô gái tửu lâu nói, ở đình Ngự Long này, không phải chỉ có cô gái phục vụ, còn có các nhân viên làm việc khác như: ghi thức ăn, chuyển thức ăn lên bàn, bưng trà rót nước,dọn mâm, sắp xếp đồ đạc,…
Bởi vì sảnh tụ họp kiểu này, đại đa số mọi người đều tự do ăn uống, gọi món đều là mỗi người tự gọi, vì người quá đông sẽ không kiểm soát hết được, người có thể đãi tiệc ở đây, sẽ không quan tâm khách nhân của mình gọi bao nhiêu món, chỉ cần yêu thích là được.
"Hắn ăn nhiều như vậy, các người nên đến hỏi ta một chút chứ!" Đại thẩm hơi oán hận, mặc dù nói khách mời được tự do gọi món, nhưng số lượng nhiều ngần ấy. Nên nhắc nhở chủ nhân một tiếng.
"Phu nhân, tôi đã xin ý kiến của bà rồi, bà đã nói, chỉ cần hắn ăn nổi, cứ để hắn ăn." Cô gái tửu lâu đáp lời.
"..."
"Có giảm giá một chút không?" Lúc bình thường, các nàng đều lười hỏi chiết khấu, nhưng hiện tại vẫn nên hỏi một chút. Vì số tiền phải trả quả thực rất lớn.
"Phu nhân, chúng ta đã xóa bớt số lẽ cho ngài, vốn là 5202, chúng ta đã ra chiết khấu lớn nhất." Chưởng quỹ trả lời.
"Các vị đệ muội, chúng ta trả tiền, mọi người cùng đến góp tiền đi." Đại thẩm bắt đầu nói.
"Đại tẩu, hôm này muội quên mang tiền, tẩu bù vào giúp muội..." Tam thẩm Thúy Chi đáp.
"Đại tẩu, muội cũng vậy!" Hai thẩm thẩm khác cũng giống vậy.
"Được. Nơi này có 1302 kim phiếu, tẩu giúp các muội chi nhiều hơn một chút, nói thế nào ta cũng lớn nhất, số còn lại đừng để chưỡng quỹ phải tốn công đi hỏi thăm lão gia từng người nha." Đại thẩm cười cợt, sau khi đưa kim phiếu cho chưỡng qũy, liền rời đi.
Chưởng quỹ gật gù, nói rằng: "Nếu các vị phụ nhân không đem tiền, có thể cho khất nợ mấy ngày. Nhưng không nên quá lâu, số tiền thực sự rất nhiều. Tiền xoay vốn của tiểu điếm sẽ mất linh."
Tất nhiên, chưởng quỹ không lập tức đòi tiền các nàng, dù sao các nàng cũng là phu phân Bộ gia, vẫn có uy tín, đồng thời, chẳng may các nàng không trả, cũng có thể đến Bộ gia đòi. Bộ gia nhất định sẽ trả, bằng không thể diện của Bộ gia sẽ mất hết.
"Biết rồi, mai ta sẽ sai người đưa qua." Ba phu nhân gật đầu, kim phiếu trong tay các nàng xác thực không đủ, ai ngờ Bộ Tranh thật độc. Ăn đứt 5000 lạng hoàng kim của các nàng.
"Tên Bộ Tranh đáng chết này, ăn như quỷ đói đầu thai, 5000 lạng hoàng kim a! !"
Sau khi chấm dứt sự kiện tiền nợ, mấy phu nhân đều hung ác nói, còn có con gái của họ cũng như thế, đều bực tức giậm chân, cho dù bọn họ sống xa hoa ở đây, nhưng bị Bộ Tranh ăn mất nhiều tiền như vậy, khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
Bọn họ khí độ hẹp hòi, cùng căm hận Bộ Tranh, nên ý nghĩ lôi kéo Bộ Tranh sớm bị quăng lên chín tầng mây rồi.
Hiện tại, các thẩm thẩm của Bộ Tranh, trong lòng oán trách, vì sao trước đây không phát hiện tiểu tử này độc ác thế, hắn bắt họ phun ra cả vốn lẫn lãi, đồ vật mà họ chiếm đoạt của hắn lúc trước chưa bằng một số lẽ lần này.
Đừng để ta thấy mặt tiểu từ kia, nếu không nhất định sẽ...
Ở thời điểm bọn họ cho rằng Bộ Tranh đã chuồn mất từ lâu, vừa mới bước ra cửa lớn, liền phát hiện Bộ Tranh bị một thiếu nữ "Điểm mặt giáo huấn", mà bên cạnh, Bộ Vân Y đang cười trộm, còn Bộ Vân Phi chăm chú nhìn cô gái kia, bộ dáng thần hồn điên đảo.
Cuối cùng là tình huống gì? Chẳng lẽ nói, tiểu tử Bộ Tranh va chạm với thiếu nữ trước mắt, nhưng thiếu nữ này không phải đối tượng dễ trêu chọc, bối cảnh gia tộc tại đây rất cường đại, thậm chí ngang tầm Bộ gia.
Dân nơi này, hầu như ai cũng biết đến thiếu nữ này, không phải vì bối cảnh gia tộc, mà vì Bộ Phi Vân rất yêu thích thiếu nữ này, nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn cũng đoán ra.
"Đây là chuyện gì?" Mọi người Bộ gia có chút khó hiểu.
Nếu thiếu nữ quay về Bộ Vân Y hoặc Bộ Vân Phi làm vậy, chuyện sẽ chẳng có gì lạ, nhưng đằng này lại hướng về Bộ Tranh, ngược lại có chút kỳ quái.
Sau khi đại thẩm bước tới hỏi Bộ Phi Vân, mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, mà ngay lúc này, bà nhìn chằm chằm vào Bộ Tranh...
Sự tình là thế này, sau khi Bộ Tranh đi ra, chuẩn bị lách người rời khỏi, nhưng bị Bộ Y Vân kéo lại, đồng thời, Bộ Phi Vân vừa ra cũng tới trò chuyện với hắn .
Bàn luận điều gì, Bộ Tranh đã quên béng, giống như như đàn gảy tai trâu, vào tai trái ra tai phải, chính là không có chất dinh dưỡng, chính là Bộ Phi Vân khoe khoang với Bộ Tranh điều gì đó.
"Ngươi minh bạch chưa, ngươi theo ta, nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, trở thành..." Bộ Vân Phi nói với Bộ Tranh.
"Ừm..." Bộ Tranh gật đầu, vẫn gật đầu.
"Tình Nhi, Tình Nhi..."Bộ Vân Phi bất chợt kêu lên, bởi vì một người xuất hiện trong tầm mắt của hắn, người hắn thích, một thiếu nữ xinh đẹp.
"Ừm... Hử?" Bộ Tranh vẫn tiếp tục gật đầu, nhưng tức khắc phát giác điểm không đúng, hả hả, sao mình biến thành Tình Nhi rồi? Tình Nhi là ý tứ gì, là một nghề nghiệp, hay một loại người?
"Hì hì..." Bộ Vân Y nhìn phản ứng của Bộ Tranh liền nở nụ cười, nàng biết Bộ Tranh căn bản không nghe Bộ Vân Phi nói gì.
"Vân Y, ngươi cười gì vậy?" Thiếu nữ không nhìn Bộ Phi Vân, mà hướng về Bộ Vân Y, hỏi.
"Ta đang cười đệ đệ ngốc của mình..." Bộ Vân Y cười cợt, chuẩn bị giới thiệu Bộ Tranh cho thiếu nữ. Không ngờ rằng, thời điểm nàng chưa kịp mở miệng giới thiệu, cô gái quay về phía Bộ Tranh gào rít.
"Là ngươi! !"
"A, nữ phi tặc!" Bộ Tranh nhìn sơ qua cô gái kia, thuận miệng nói ra một câu, vì thiếu nữ không phải ai khác. Lúc trước hắn đã gặp, chính là thiếu nữ hồng hạnh, tự xưng tam tiểu thư Phương gia.
Mà hôm nay, phong cách thời trang của vị Tam tiểu thư Phương gia không thay đổi, vẫn là màu sắc hồng hạnh khi trước, loại màu sắc này rất hợp với nàng, dường như nàng cũng rất thích màu này.
"Lăn, ngươi mới là phi tặc! !" Tam tiểu thư Phương gia nổi giận nói.
"Nữ phi tặc? Hai người nhận thức?" Bộ Vân Y nghi hoặc nhìn cả hai.
"Không quen!"
"Gặp một lần!"
Tam tiểu thư Phương gia trực tiếp lắc đầu. Mà Bộ Tranh trả lời đơn giản, không có ý thừa nhận có quen biết, chỉ chạm mặt một lần thôi,
"Hóa ra là vậy, hai người nhận biết trong tình huống nào?" Bộ Vân Y cười cợt, nàng tựa hồ đoán được, tình huống hai người gặp mặt, nhất định rất đặc biệt.
"Ngày đó, nàng hồng hạnh..."
"Câm miệng, cấm nói từ kia. Coi chừng ta giết ngươi!"Tam tiểu thư Phương gia phẩn nộ quát.
"À, hôm ấy nàng leo ra từ một đại trạch viện. Ta đúng lúc bắt gặp nàng..."
"Thế nên, ngươi cảm thấy nàng là một nữ phi tặc đúng không." Bộ Vân Y rõ ràng, nguyên lai đây là lai lịch của nữ phi tặc.
"Ừm!" Bộ Tranh gật gù.
"Ngươi thật khờ, đại trạch viện kia có phải tên là đại trạch Phương gia." Bộ Vân Y nói, nàng sớm quen thuộc phương thức ra ngoài của Tam tiểu thư Phương gia, dưới tình huống thông thường. Phương gia đều không cho nàng ra ngoài chơi, bởi vì nàng chuyên gây rắc rối, nên nàng toàn dùng cách thức này để lén ra ngoài.
"Đúng vậy." Bộ Tranh gật đầu đáp.
"Nàng là Tam tiểu thư Phương gia, là người của Phương gia."
"Không nhất định, Tam tiểu thư Phương gia chưa chắc là người Phương gia. Ta cũng là đại thiếu gia Bộ gia, lẽ nào cũng là người Bộ gia sao?" Bộ Tranh lắc đầu, hỏi ngược lại.
"..."
Đại thiếu gia Bộ gia, là bản thân ngươi tự phong đi, bất quá, lời của ngươi đúng là sự thật.
"Ta làm nhân chứng cho nàng, vậy được chưa."
"Hừm, có thể." Bộ Tranh gật gật đầu nói.
"Hiện tại, nàng vẫn là nữ phi tặc sao?" Bộ Vân Y nói rằng.
"Hừm, đúng!" Bộ Tranh gật gù.
"Ngươi nói cái gì? !"Tam tiểu thư Phương gia cao giọng quát.
"Ta nói ngươi vẫn có khả năng là nữ phi tặc, trộm nhà vẫn là trộm (gia tặc vẫ là tặc)." Bộ Tranh lạnh nhạt nói, làm cho Tam tiểu thư Phương gia uất ức.
"Ngươi..." Tam tiểu thư Phương gia chỉ vào Bộ Tranh không nói ra lời.
"Hì hì..." Bộ Vân Y không tim không phổi cười lén.
"Vân Y, tiểu tử này là đệ đệ của ngươi?" Tam tiểu thư Phương gia chỉ Bộ Tranh hỏi.
"Ừ, tuy không phải đệ đệ ruột, nhưng cũng là đệ đệ." Bộ Vân Y gật gật đầu nói.
"Vậy ta có thể giáo huấn hắn không?" Tam tiểu thư Phương gia nói.
"Tùy tiện đi, chỉ cần người đừng làm quá mức là được." Bộ Vân Y gật gù, dễ dàng đem Bộ Tranh bán đi.
"Ngươi... Đứng lại cho ta!" Thời điểm Tam tiểu thư Phương gia muốn phát uy với Bộ Tranh, phát hiện Bộ Tranh nhân lúc hai người nói chuyện, trực tiếp bỏ đi.
"Dừng, ta không quen ngươi, ta mặc kệ ngươi!" Bộ Tranh nói một câu khiến tam tiểu thư nghẹn họng.
"Bộ Tranh, ngươi lưu lại." Vào lúc này, Bộ Vân Phi lắc người chắn trước mặt Bộ Tranh, đồng thời rất nghiêm túc nói: "Lời của Tình Nhi, ngươi nhất định phải nghe."
"Ngươi thích nghe, tự ngươi đi nghe, ta không quen nàng, không có gì để nói nhiều, tạm biệt... A, làm gì a!" Bộ Tranh muốn đi, lại bị một bàn tay ngọc nhéo lỗ tay, lôi lại đây.
Ngươi này hiển nhiên không phải tam tiểu thư Phương gia, nàng chưa thân đến mức có thể nhéo lỗ tay Bộ Tranh, đồng thời nếu là nàng, Bộ Tranh nhất định phản kháng, đâu có giống như bây giờ khổ sở tiếp thụ.
"Tạm biệt? Ngươi muốn đi nơi nào?" Bộ Vân Y hỏi.
"Ta đi tìm một nơi tá túc a, đằng kia có một miếu thổ địa không tệ, ta phải tới sớm cướp vị trí, nếu không sẽ muộn mất!"