"Các ngươi đây là có ý gì?" Bộ Tranh rất nhanh liền khôi phục sức lực, uống vài viên thuốc, tăng tốc độ khôi phục thể lực của mình, bởi vì hắn cảm thấy được tình huống hiện tại có chút không ổn.
"Có ý gì hả, cũng không có ý gì, chỉ muốn lưu ngươi tại chỗ này." Người của Phương gia nói.
"Lưu ta ở đây, các ngươi chuẩn bị mời ta ăn cơm chiều sao?" Bộ Tranh cười cười hỏi.
"Hừ, đúng thế, ngươi sẽ được ăn cơm chiều, buổi cơm chiều cuối cùng." Người của Phương gia nhìn Bộ Tranh nói.
"Ông thực thích nói đùa, sao lại là cuối cùng, cuộc sống của ta còn dài mà, bất quá, ta thấy cuộc sống của ông tựa hồ mới không dài đó, nhanh về nhà ăn được gì thì ăn đi." Bộ Tranh nhìn vào người Phương gia kia nói, đây là một lão giả, hẳn là trưởng lão Phương gia, ông ta hận nhất người khác nói cuộc sống của ông ta không còn được bao lâu.
"Ngươi muốn chết!" Vị trưởng giả kia nổi giận, muốn ra tay thì bị người bên cạnh ngăn chặn.
"Đừng cản ta, ta muốn giết tiểu tử này." Vị trưởng lão kia giận dữ hét lên.
"Ngài đừng xúc động a, vẫn nên giao tiểu tử này cho Phương Khánh Tùng."
"..., được, dù sao cũng là con của hắn bị phế." Vị trưởng lão kia trầm mặc một hồi mới lên tiếng, mà nghe trong ý tứ lời nói của ông ta, tựa hồ có chút sợ hãi Phương Khánh Tùng.
Phương Khánh Tùng chính là thiên tài nổi danh nhất Phương gia, Phương Tri Tín là con hắn, tuy rằng cũng kế thừa thiên phú của hắn, nhưng không đến trình độ hậu sinh khả ố à nhầm úy, thậm chí có thể nói, Phương Tri Tín chỉ bằng bảy tám phần lão ba của hắn mà thôi.
Phương Khánh Tùng có thiên phú, lại trải qua nhiều năm tu luyện như vậy, cũng đã sớm trở thành người có thực lực mạnh nhất Phương gia, thực lực đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, ít nhất ở tại Huyền Chân lâu này chính là không thể tưởng tượng nổi.
Phương Khánh Tùng đã đạt tới cảnh giới lục mạch, đây là thực lực chỉ thấy trong thế lực cấp huyền, trong những thế lực này, thiên tài đến tuổi này, bình thường đều là cảnh giới lục mạch.
Lão thái gia Bộ gia sở dĩ cố kỵ Phương gia, cho dù Bộ Tranh có khả năng trở thành hy vọng của Bộ gia, ông cũng một mực không nguyện ý xuất thủ giải cứu Bộ Tranh, nguyên nhân chủ yếu là nằm ở Phương Khánh Tùng này.
Ông chẳng qua là dựa vào thực lực và kinh nghiệm để áp đảo Phương Khánh Tùng, hiện tại có thể chưa cần đặt Phương Khánh Tùng vào mắt, nhưng sau này khẳng định sẽ khác, ông ta rất muốn giải quyết Phương Khánh Tùng nhưng cũng lực bất tòng tâm, bởi vì Phương gia luôn luôn bảo vệ đệ nhất thiên tài này của bọn hắn.
Đương nhiên, ông cũng không sợ Phương Khánh Tùng này sẽ trưởng thành đến cấp độ đối kháng được với mình, bởi vì cái đó cần rất nhiều thời gian, cũng đủ cho ông bồi dưỡng thế hệ sau.
Hơn nữa, thiên tài bình thường đều dễ dàng chết yểu, có thể sống cho đến lúc đó hay không còn là một vấn đề, ông đã nhìn thấy rất nhiều thiên tài rơi rụng trước mặt ông, từng có rất nhiều thiên tài cường hãn hơn ông, nhưng đều ngã xuống trước cả ông. Tuy rằng ông không có đủ thiên phú như bọn họ, nhưng hơn ở mạng dài, con đường ông đi qua nhiều hơn bọn họ rất nhiều.
Ông tin tưởng, Phương Khánh Tùng cũng sẽ ngã trên còn đường võ đạo giống như vậy.
Rất nhanh, Phương Khánh Tùng như một tia chớp xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí còn lưu lại một đám tàn ảnh.
"Được lắm, ngươi rất không tồi, có thể phế đi một cánh tay của Tri Tín, đây là trận quyết đấu ngươi tình ta nguyện, cho nên ta cũng không gây khó dễ cho ngươi, lưu lại hai cánh tay của ngươi, ta sẽ không truy cứu nữa." Phương Khánh Tùng nhìn Bộ Tranh nói.
"Ngươi đã nói là trận quyết đấu ngươi tình ta nguyện, vì sao còn muốn hắn lưu lại hai cánh tay, ngươi không cảm thấy lời nói của mình mâu thuẫn sao?" Bộ Vân Y lập tức lên tiếng. Khi Bộ Tranh còn chưa phản hồi, nàng đã giành nói chuyện trước.
"Đây là bởi vì ta có thực lực, nếu ngươi có thể tìm được một người có thực lực ngang ta, thậm chí mạnh hơn ta, vậy lời của ta sẽ chính là mâu thuẫn." Phương Khánh Tùng ngang ngược nói.
Hắn đã sớm hiểu rõ tập quán của lão thái gia Bộ gia, lúc này ông ta còn chưa xuất hiện, thì chính là không xuất hiện, mà trừ ông ta ra, hắn ta không ngán bất cứ người nào của Bộ gia.
"..." Bộ Vân Y nhìn về phía gia tộc mình, cầu mong sẽ có người ra hỗ trợ, đây đã là thời khắc mấu chốt, nhưng nàng lại thất vọng một lần nữa rồi.
"Ngươi là gì của Phương Tri Tín?" Bộ Tranh nhìn Phương Khánh Tùng hỏi, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc sợ hãi.
"Ta là phụ thân nó, sao hả, muốn tìm ta báo thù sao? Tùy thời hoan nghênh." Phương Khánh Tùng lạnh lùng nhìn Bộ Tranh nói.
"Báo thù sao? Không có đâu, ta chỉ muốn biết được, chuyện con nợ cha gánh có nghĩa lý với ngươi hay không, con của ngươi thiếu ta mười vạng lượng vàng, ngươi có thể thay mặt trả không?" Bộ Tranh nhìn Phương Khánh Tùng nói.
"..."
Phương Khánh Tùng nhìn Bộ Tranh, trong lòng có chút kinh dị, tiểu tử trước mắt này rốt cuộc là ai, vào lúc này, lại có tâm tư nói đến chuyện tiền nong, hiện tại cái ngươi nên quan tâm nhất chính là cái mạng của ngươi mà không phải là mười vạn lượng vàng này a.
"Ha ha, ta từng thấy rất nhiều người muốn tiền không muốn mạng, nhưng người như ngươi, ta vẫn là lần đầu tiên gặp thấy." Phương Khánh Tùng nói.
"Muốn tiền và muốn chết căn bản là hai sự việc khác nhau, chẳng lẽ hiện tại ngươi chuẩn bị giết ta xong rồi cho ta tiền sao?" Bộ Tranh hỏi.
"Được, ta cho ngươi tiền, cũng lưu lại mạng của ngươi, sau đó, ta sẽ lấy lại số tiền này từ trên người ngươi." Phương Khánh Tùng nói.
"Sau đó thế nào tùy tiện ngươi, hiện tại đưa tiền cho ta trước đã." Bộ Tranh chẳng quan tâm nói.
"Cầm, đây là mười vạn lượng kim phiếu." Phương Khánh Tùng thật sự đưa ra mười vạn lượng kim phiếu cho Bộ Tranh, không ngờ trên người hắn có thật.
Về chuyện vì sao hắn đưa cho Bộ Tranh, tất cả mọi người đều hiểu được, bởi vì trong mắt của hắn, Bộ Tranh đã là một người chết, mười vạn lượng kim phiếu đưa cho Bộ Tranh chẳng mấy chốc sẽ quay trở về tay hắn.
"Cám ơn, ta đi đây..." Sau khi Bộ Tranh tiếp nhận kim phiếu liền trực tiếp bỏ chạy, cực kỳ dứt khoát, mà thân pháp của hắn cũng nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, so với lúc luận võ với Phương Tri Tín, tựa hồ càng nhanh hơn nhiều.
Hiện tại mọi người hoàn toàn minh bạch, Bộ Tranh trong luận võ vừa rồi, không chân chính xuất ra toàn lực, điều này cũng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, kể cả Phương Khánh Tùng, hắn vốn cho rằng mình đã hiểu rõ thực lực của Bộ Tranh, nhưng bây giờ xem rs tựa hồ còn thiếu chút nữa.
Chỉ có điều là tốc độ này hắn cảm thấy mình còn có thể ứng phó được, chênh lệch thực lực cộng thêm hắn đã có cảnh giới lục mạch, đến cảnh giới lục mạch, trong cơ thể sẽ sinh ra một loại biến hóa rất kỳ diệu, đó là khí sẽ biến thành chân khí.
Chân khí sẽ làm vũ kỹ và thân pháp của hắn sinh ra một vài biến hóa về chất, chỉ cần hắn nắm vững những vũ kỹ và thân pháp này, Bộ Tranh muốn chạy thoát khỏi hắn phải nói là rất khó.
Có lẽ Bộ Tranh cũng nghĩ vậy, nhưng trước mắt hắn cũng chỉ có một con đường này, đó chính là trốn, hắn tốt không ít công phu vào kỹ xảo chạy trốn này, sẽ lợi dụng hoàn cảnh xung quanh tạo thành chướng ngại cho đối phương.
Cho dù Phương Khánh Tùng có cảnh giới lục mạch, hơn nữa đã sản sinh chân khí, nhưng muốn bắt được Bộ Tranh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mà đúng lúc này, khi Bộ Tranh bắt đầu chạy trốn, Phương Khánh Tùng bắt đầu đuổi theo thì xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn...
"Bộ Tranh tiểu huynh đệ, xin dừng bước!"
Một thanh âm vang lên, Bộ Tranh vốn đã chạy xa, sau khi nghe thấy thanh âm này, không ngờ hắn quay đầu trở lại, nếu đổi lại là của người khác, Bộ Tranh sẽ mặc kệ không nghe, nhưng thanh âm của người này lại khác, nếu quả thật là ông ta, vậy chuyện phiền toái này dễ xử lý, người ta sẽ hổ trợ giải quyết dùm mình.
Mà người này, vốn là một biện pháp cứu mạng hắn vừa mới nghĩ tới, Bộ Tranh đã nghĩ tới chuyện đi tìm ông ta nhờ hỗ trợ, không ngờ ông ta lại ở chỗ này.
"Lưu tiền bối, không nghĩ tới ông ở chỗ này a, ta có chút phiền toái nhỏ, mong ông giải quyết giúp." Bộ Tranh đi tới trước mặt người nọ, sau đó cười nói.
Lưu tiền bối? Ở Huyền Chân lâu này, Lưu tiền bối mà Bộ Tranh quen biết dường như chỉ có một người, đó là Lưu Bác Hỉ, chính là nhóm thúc cháu Lưu gia đến từ Thần Kiếm vương triều.
Vào lúc này, lão thái gia Bộ gia cũng theo ra, hiện tại, cho dù là không biết thân phận của Lưu Bác Hỉ thì ai cũng biết rằng người này không hề tầm thường, bằng không há có thể được lão thái gia Bộ gia đích thân bồi tiếp, hơn nữa còn là hạ thấp tư thế đi phía sau.
Loại hạ thấp tư thế này mới khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ, hiểu được người đang nói chuyện với Bộ Tranh là cường đại cỡ nào.
Những người của Bộ gia càng thấy chấn động hơn, không nghĩ tới Bộ Tranh bị bọn họ vứt bỏ lại có người quen cường hãn như thế, cũng không biết trong vài năm này, hắn đã đạt được bao nhiêu kỳ ngộ.
Không chỉ có thực lực siêu việt Bộ Vân Phi rất nhiều, mà còn có người quen ngay cả lão thái gia cũng phải khuất phục.
Mà khiến bọn họ có thêm cái nhìn trực quan hơn nữa, đó là Phương Khánh Tùng vừa mới ngông cuồng tự cao tự đại, khi nhìn thấy Lưu Bác Hỉ liền dừng chân, có chút hoảng sợ nhìn Bộ Tranh.
Làm sao tiểu tử này lại có quan hệ với hắn, hơn nữa nhìn tình hình tựa hồ còn không tầm thường, dường như muốn xuất đầu vì tiểu tử này, cho dù bản thân mình là đệ nhất thiên tài nơi đây, nhưng ở trước mặt bọn họ thì chưa tính là gì cả.
"Tiểu huynh đệ ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi, chuyện này cũng không phải do ngươi, chỉ là có người ỷ vào vũ lực cao, khi dễ ngươi mà thôi." Lưu Bác Hỉ cười cười nói.
Lời nói của Lưu Bác Hỉ khiến cho lão thái gia Bộ gia và Phương Khánh Tùng chấn đông không thôi, bởi vì bọn họ đều có thể nghe ra được, ngữ khí của Lưu Bác Hỉ dường như có chút lấy lòng, việc này đại biểu cho cái gì, bọn họ mơ hồ hiểu được.
Điều này thuyết minh, Lưu Bác Hỉ bởi vì một vài nguyên nhân nào đó cần phải lấy lòng Bộ Tranh, mà bất kể là lý do nào cũng thế, đều sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn, hơn nữa rất có khả năng sẽ liên lụy đến người nhà.
"Lưu tiền bối, đây là lỗi của ta, ta xin nhận lỗi với Bộ Tranh, cũng như giao nộp bồi thường." Phương Khánh Tùng lập tức cúi đầu, rất dứt khoát nhận sai, hơn nữa còn đưa ra bồi thường, loại thái độ này khiến cho những người không biết đến thân phận của Lưu Bác Hỉ rất khó hiểu.
Nhưng có một chuyện mà mọi người đều hiểu được, đó là chuyện Bộ Tranh phế bỏ tay của Phương Tri Tín, Phương Tri Tín cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hơn nữa, Phương Khánh Tùng không những không thể truy cứu Bộ Tranh điều gì mà còn phải tặng cho Bộ Tranh một số lợi ích.
Biến hóa này, khiến người ta cảm thán thế sự biến hóa, loại biến hóa này chính là kỳ diệu như vậy, có đôi khi là phát sinh trong nháy mắt, còn là biến hoá triệt để như thế.
Cường thế biến thành nhược thế, mà nhược thế biến thành cường thế.