Độc Bộ

Chương 196: Nhất thời kích động!



"Đan này còn tốt hơn tưởng tượng của ta." Sau khi Tần Sương thu công, kiểm tra tình huống một chút, cảm giác rất rõ hiệu quả chân khí đan này mang lại tốt hơn trước kia rất nhiều.

"Vậy sao, xem ra ta có chút tài năng đấy chứ, đan dược ta luyện chế ra thứ nào cũng tốt cả." Bộ Tranh cười cười nói.

"Hên xui, nói không chừng lò này may mắn đạt chất lượng tốt, hơn nữa còn có vận may mà bổn tiểu thư mang đến cho ngươi." Tần Sương nói thẳng, có hơi chút tự sướng.

Trước mặt Bộ Tranh, tựa hồ Tần Sương hoàn toàn không còn là Tần Sương mà mọi người biết, cái gì lạnh lùng, cái gì khuôn mặt vô tình, những điều này không chút liên quan đến nàng.

"Tần sư tỷ, đây là chân khí đan của mấy lò luyện chế trước đó, mời xem qua." Bộ Tranh lấy ra đan dược được luyện chế trước đó, trực tiếp dùng thực tế chứng minh, đồng thời đả kích Tần Sương một chút.

"Quả nhiên không sai, nhìn những chân khí đan này, đều không có được một lò tốt." Sau khi Tần Sương nhìn một chút, gật đầu hơi cười nói, tiếp tục cao ngạo.

"..." Bộ Tranh trầm mặc một hồi, nói thật, tỉ lệ của nhóm đan dược này đích thật tốt, nhưng cũng chỉ là tốt bình thường mà thôi, có thể bởi vì thủ pháp hiện tại của hắn càng ngày càng thuần thục.

Chỉ bất quá, như vậy thì không thể phản bác Tần Sương, vì thế, Bộ Tranh mặc kệ, tiếp tục luyện đan.

" Bộ Tranh, ngươi luyện chế được nhiều chân khí đan như vậy, chẳng lẽ một đêm này ngươi không ngủ sao?"

"Ừ." Bộ Tranh gật gật đầu, nếu như nói ngủ bình thường, hơn một năm rồi hắn chưa từng ngủ, bình thường đều là đả tọa tu luyện, vì mục tiêu tăng nhanh thực lực, hắn hiểu được mình bị rớt xa rất nhiều so với người, chỉ có thể dựa vào cố gắng để bù đắp chênh lệch này.

"Như vậy sao được, ngươi nhanh về phòng ngủ đi, thân thể mệt mỏi thì làm sao." Tần Sương hơi lo lắng nói.

"Không sao đâu, tinh thần của ta luôn rất tốt, mặc dù ta không ngủ, nhưng ta có đả tọa nghỉ ngơi, cô là người luyện võ, hẳn hiểu được hiệu quả của việc đả tọa nghỉ ngơi." Bộ Tranh cười nói, tiếp tục nhìn chằm chằm lò đan.

".., thật là, nói cũng không nói rõ ràng, làm hại ta lo lắng vô ích, phạt ngươi hôm nay tiếp tục nấu cơm." Tần Sương cười nói.

"Hôm nay ta đã ăn cơm rồi, bánh bao đi." Bộ Tranh trả lời.

"Ngày nào cũng ăn bánh bao, ngươi không chán à, không thể đổi khẩu vị sao?" Tần Sương tức giận nói.

"Bánh bao của ta ngon lắm đó, nhân có thịt trâu, có thịt nướng, có nấm hương, có..." Bộ Tranh nói.

"Ngừng ngừng, ta biết rồi, nói chính sự đi, những chân khí đan này có tác dụng tốt hơn đồ ta mua, mà chân khí đan ta mua đã là loại tốt nhất rồi, giá cả cũng ngang ngửa với đan dược bát phẩm, đan dược của ngươi chắc chắn giá sẽ cao hơn, nếu bán đi, so với số tiền mua tài liệu phải gấp hơn mười lần, ngươi phát tài rồi đó." Tần Sương thay đổi đề tài, tiếp tục đề tài mới rồi, đó là về chân khí đan.

"Thật vậy hả? Ta sẽ phát tài sao?" Bộ Tranh nắm lấy tay của Tần Sương, nghe đến hai chữ phát tài, hắn như phản xạ có điều kiện ngay lập tức xoay người lại, vô cùng kích động.

Vào lúc này, Bộ Tranh hoàn toàn không có chút cảm giác nào đối với đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại băng thanh kia của Tần Sương, nếu để như để người khác biết được điều này, chắc chắn sẽ trực tiếp đạp hắn bay vào sông hộ thành.

"Ừm, ngươi hẳn sẽ phát tài, bất quá, nếu ngươi tiếp tục như vậy, ta sẽ giết ngươi." Tần Sương nhìn Bộ Tranh, lạnh lùng nói.

"Sao thế? Vì sao đòi giết ta?" Bộ Tranh khó hiểu hỏi.

"..." Tần Sương không nói gì, chỉ nhìn nhìn hai bàn tay mình bị Bộ Tranh nắm.

Bộ Tranh theo ánh mắt của Tần Sương nhìn xuống phía dưới, hắn thấy hai tay của mình tựa hồ đang nắm một đôi tay tựa bạch ngọc, hắn hơi ngẩn ngơ, sau đó nắm nắm, cảm giác này dường như là thật a.

"Ngươi còn nắm!" Tần Sương tức giận nói với Bộ Tranh.

"A... Thật có lỗi, Tần sư tỷ, đây là trong lúc kích động, nhất thời kích động mà thôi." Bộ Tranh kịp phản ứng, lập tức nhảy ra rất xa, sau đó lập tức nói.

"Thế nào, nắm tay ta cảm thấy rất thoải mái phải không?" Tần Sương nhìn Bộ Tranh, lẳng lặng nhìn hắn, cũng không biết những lời này rốt cuộc có ý gì.

"Không biết..." Bộ Tranh sờ sờ đầu, cười ngốc nói, cũng không biết là thiệt hay giả.

"Không biết là có ý gì?" Tần Sương tiếp tục hỏi.

"Vừa rồi trong đầu ta chỉ xoay quanh hai chữ phát tài, không chú ý tới việc vô tình nắm tay của sư tỷ, sau đó lại phát hiện, cảm giác còn chưa tới thì đã bị sư tỷ cô cắt đứt rồi." Bộ Tranh nói.

"Nói như vậy là do ta không đúng, ta không nên cắt đứt cảm xúc của ngươi, cho ngươi tiếp tục nắm lấy tay của ta." Tần Sương thản nhiên nói.

"Ừ, như vậy ta mới có thể biết được đó là cảm giác gì, có phải là thoái mái hay không." Bộ Tranh gật đầu, buộc miệng nói, nhưng đột nhiên phát hiện lời này tựa hồ có chút không ổn.

"..." Tần Sương không nói gì, trực tiếp lấy chân đá cho Bộ Tranh một phát, tuy rằng một cước này nàng không xuất toàn lực, nhưng vì muốn trừng phạt Bộ Tranh cho nên nàng có tính toán một chút, cảm thấy Bộ Tranh hẳn sẽ trốn không thoát.

"Ta tránh!" Bộ Tranh trực tiếp tránh đi.

"..." Tần Sương ngẩn ngơ, phải biết một cước này, tứ mạch nhị trọng thiên bình thường căn bản trốn không thoát, cho dù tứ mạch lục trọng thiên cũng khó mà né tránh.

Bộ Tranh không ngờ tránh thoát, hơn nữa xem ra cực kỳ nhẹ nhàng.

Vào lúc này, Tần Sương đột nhiên nhớ tới khinh công không thể tưởng tượng nổi kia của Bộ Tranh, khi đó, đã không hề chậm hơn so với nàng, mà lúc đó mình đã đạt cảnh giới tứ mạch, còn hắn thì ngay cả cảnh giới nhất mạch còn chưa tới.

Hiện tại, tuy rằng bản thân mình đã có cảnh giới ngũ mạch bát trọng thiên, nhưng cảnh giới của hắn cũng đã là tứ mạch nhị trọng thiên, ba năm thời gian này, bản thân mình chẳng qua chỉ thăng thêm một mạch, còn hắn thì tăng một lèo bốn mạch, đây là loại tốc độ gì a.

Mặc dù cứ mỗi một trọng thiên về sau đều khó hơn một trọng thiên trước, nhưng nếu chân chính tính toán, bản thân mình vẫn yếu hơn hắn một chút, đoạn chênh lệch này ngược lại trở nên nhỏ hơn một chút.

Với lại, khinh công hiện tại của hắn, có lẽ không kém gì mình, cũng không biết hắn học khinh công này như thế nào.

Tần Sương vì muốn chứng thực suy đoán của mình cho nên liền thử khinh công của Bộ Tranh một chút, tuy rằng nàng không dám tung hết sức, nhưng có thể phát hiện ra, khinh công của Bộ Tranh quả nhiên phi phàm, nếu mình không đánh nghiêm túc thì thật sự không thể bắt được hắn.

" Bộ Tranh, khinh công của ngươi luyện như thế nào vậy?" Tần Sương bỏ qua việc truy đuổi Bộ Tranh, có chút tò mò hỏi.

"Chính là tu luyện mỗi ngày mà thành." Bộ Tranh hồi đáp.

"Ai dạy khinh công cho ngươi, tên gọi là gì?" Tần Sương hỏi.

"Đây là ta tự mình luyện bậy, tên gọi là gì thì chưa từng nghĩ đến." Bộ Tranh hồi đáp, khinh công của hắn đích xác là tự mình hắn luyện ra được, có chút cảm giác như tùy tiện luyện ra, nhưng lại luôn hữu dụng.

"Tự ngươi luyện bậy?" Tần Sương ngẩn ngơ, nàng có chút không tin, nhưng cũng tin tưởng lời nói của Bộ Tranh là sự thật, vì sao tin tưởng thì nàng không biết, tin tưởng này chỉ là một loại cảm giác mà thôi.

"Ừm, luyện bậy đó, đi nhiều trên vách núi thẳng đứng mà luyện ra." Bộ Tranh nói, hắn dựa vào khinh công để kiếm cơm, cả ngày đi tới đi lui trên vách đá thu thập dược liệu.

"Thật sự chỉ như vậy sao?" Tần Sương nhìn Bộ Tranh, giống nhưng muốn nhìn xuyên thấu Bộ Tranh.

"À ừ, thực ra cũng có một chút là học trộm..." Bộ Tranh cười cười, cảm giác có chút ngượng ngùng.

"Học trộm từ đâu?" Tần Sương lập tức hỏi, đây không phải là một manh mối sao?

"Chính là từ hai lão bà của ta, thân pháp của các nàng thật sự quá tuyệt vời, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, ta chỉ học trộm được có chút xíu." Bộ Tranh hồi tưởng nói, "Ta cũng không bất công đâu, mỗi lão bà ta đều học trộm một chút."

"Ai quan tâm ngươi bất công hay không, khinh công của ngươi có thể dạy cho ta được không?" Tần Sương hỏi, sau khi học được khinh công của Bộ Tranh, nàng tin tưởng mình sẽ càng mạnh hơn, ít nhất có thể đối phó Bộ Tranh chạy trốn.

"Đương nhiên có thể, cô cứ theo ta học." Bộ Tranh gật gật đầu, sau đó ngay tại đan lô dạy Tần Sương thân pháp, mãi cho đến hiện tại hắn không hề rời khỏi đan lô, chính là vì tiện trông coi.

Bộ Tranh bắt đầu biểu diễn khinh công của hắn, trong đó còn có giảng giải, hắn sợ Tần Sương học không được, tuy rằng Tần Sương không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng là người đã gặp qua thì không quên được, khinh công đơn giản như vậy biểu diễn qua một lần là nàng nhớ rõ.

Rất nhanh, Tần Sương chăm chú học bộ khinh công này, chỉ có điều nàng cảm thấy khinh công này chẳng có chỗ nào đặc biệt cả, so với những khinh công nàng luyện tập không có khác biệt quá lớn, sao nó có thể giúp cho Bộ Tranh dễ dàng vượt cấp.

Điều này thật sự khiến cho Tần Sương có chút tò mò, vì sao lại thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.