Độc Bộ

Chương 205: Chỉ nhận thức tiền!



"Chẳng qua hắn gặp may mắn được nàng thu lưu vào đây mà thôi, nếu như không có nàng, hiện tại hắn vẫn phải lăn lộn trong tiểu thế lực bất nhập lưu gì đó." Tống Minh Kiệt chỉ vào Bộ Tranh nói ra một "sơ hở" của hắn

"Đúng vậy, hắn là nhờ dựa vào Tần Sương!"

Vào lúc này mọi người đột nhiên cảm thấy hình tượng của Bộ Tranh không còn được vĩ đại như thế.

"Hắn ở đây trái lại không phải vì nhờ ta, coi như không có ta, hắn cũng có thể gia nhập một thế lực giống như Thần Kiếm vương triều, thậm chí mạnh hơn." Tần Sương nói, chỉ có điều là lời nói của nàng không ai tin tưởng.

"Hắn ấy hả? Không có khả năng? Nếu như hắn biết luyện chế chân khí đan thì còn có khả năng, tuy nhiên những thứ mà hắn luyện chế chỉ là một loại phế đan." Tống Minh Kiệt nói.

"??" Tần Sương hơi bất ngờ, Bộ Tranh rõ ràng biết luyện chế chân khí đan, sao bây giờ lại nói luyện thành phế đan, chẳng lẽ trùng hợp như thế, khi hắn luyện chế ra phế đan thì vô tình bị bọn hắn nhìn thấy.

"Hiện tại bày đặt ở đây giả bộ luyện khí, thật sự cho rằng cái gì mình cũng biết hả, có ngon đi đúc kiếm thử coi?" Tống Minh Kiệt cười lạnh nói.

"Đúc kiếm? Ta không biết, ngươi dạy ta sao?" Bộ Tranh trả lời, vốn hắn không muốn hồi đáp, hắn đang trong quá trình luyện khí, nhưng vấn đề là Tống Minh Kiệt này cứ nhằm vào hắn khiến hắn không thể không đáp lại.

"Hừ!" Tống Minh Kiệt hừ lạnh nói.

"Hừ là có ý gì chứ? Được hay là không được hả, ngươi học Vượng Tài nhà ta làm gì, cứ hừ hừ hoài ta cũng chẳng hiểu." Bộ Tranh tức giận nói.

"Hừ..." Vượng Tài đột nhiên gầm gừ, tựa hồ phối hợp với lời nói của Bộ Tranh.

"Ngươi chửi ai đó!" Tống Minh Kiệt tức giận nói. Bị nói như vậy, hắn cảm thấy bị mất hết thể diện, mà ngặt nỗi Tần Sương vẫn còn đang chắn trước mặt.

"Ta có mắng chửi người sao?" Bộ Tranh nghi hoặc hỏi.

Vốn, ý của Bộ Tranh là nói hắn không có mắng chửi ai cả, nhưng hiện tại ngữ cảnh lại không được phù hợp cho lắm, mọi người chỉ cảm thấy ý tứ những lời này của hắn chính là, hắn không có mắng người...

"Ngươi..." Tống Minh Kiệt muốn động thủ đánh Bộ Tranh, nhưng chứng kiến kiếm trong tay Tần Sương dường như hơi chuyển động cho nên hắn liền nhịn xuống.

"Tần sư tỷ, hiện tại ta muốn yên tĩnh một lát, có thể mời bọn hắn đi không?" Bộ Tranh lên tiếng hỏi Tần Sương.

"Được!" Tần Sương gật gật đầu, sau đó nói với những người khác :" Các ngươi đều quay về cả đi, tin hay không tin là chuyện của các ngươi, ta không có rảnh rỗi mà tranh cãi lý luận với các ngươi."

Tần Sương nói những lời này vì nàng không muốn giải thích chi nữa cả, nàng cảm thấy quá phiền chán, hơn nữa cho dù là giải thích thì sao chứ, người khác cũng không nhất định sẽ tin tưởng.

Nếu đã biết trước như vậy, nàng thầm nghĩ trước đó không nên lãng phí nước nọt.

"Tần Sương..." Tống Minh Kiệt muốn nói gì đó nhưng lại bị Tần Sương lạnh lùng cắt đứt.

"Nơi này là tài sản tư nhân." Tần Sương thản nhiên nói, tựa hồ đang nói cho mọi người biết, chủ nhân đã mời các ngươi ly khai, các ngươi còn chưa rời đi, các ngươi ở đây là có ý gì sao?

Mà khiến bọn họ có chút không tiếp nhận được là Tần Sương ngay cả nói cũng lười nói với bọn họ.

Kết quả thảm hại như thế này dường như không ai nghĩ đến, vốn đang nghĩ cách giải quyết Bộ Tranh, không nghĩ tới chẳng những không giải quyết được mà còn tổn thất thảm trọng.

Không nói đến bốn vạn lượng vàng kia, thảm trọng nhất chính là ấn tượng của Tần Sương đối với bọn họ cực kỳ xấu, sinh ra sự chán ghét với bọn họ, loại chán ghét này không biết phải đến khi nào mới phai nhạt.

Mà hết thảy điều này đều là bởi vì Bộ Tranh!

Bốn người nhìn nhìn Bộ Tranh, ánh mắt tràn ngập hận ý, giống như đang nói, tiểu tử ngươi đừng để cho chúng ta bắt được, bằng không sẽ giết chết ngươi.

Nhưng dù như thế, bọn hắn cũng phải ly khai, hơn nữa hiện tại cũng không thể động thủ với Bộ Tranh, bởi vì Tần Sương còn đang bên cạnh hắn.

" Tần Sương..." Tống Minh Kiệt tựa hồ còn muốn nói điều gì nhưng lại bị muội muội của hắn ngăn trở.

"Ca, đi thôi, hiện tại Tần Sương tức giận rồi, lúc này ca nhận sai cũng vô ích, ít nhất cũng phải chờ qua cơn giận này đã." Tống Lục Châu vừa kéo Tống Minh Kiệt vừa nói.

"..."

Tống Minh Kiệt ngẫm lại cũng thấy hợp lý, hiện tại Tần Sương đang tức giận, cho dù mình chiếm đạo lý thì sao, cũng sẽ biến thành vô lý, việc này chỉ tổ làm sự tình trở nên tệ hơn.

"Yên tâm, muội sẽ nói đỡ cho ca." Tống Lục Châu nói, ca không phải còn có ta sao, ta sẽ nói đỡ cho ca, những người khác sẽ không may mắn như vậy.

Vào lúc này, mấy người Tần Ưng đột nhiên phát hiện, có được một muội muội có thể giúp đỡ cho mình thật tốt biết bao, tuy rằng bọn hắn cũng có muội muội, nhưng không nhất định có quan hệ tốt với Tần Sương, với lại không nhất định sẽ giúp đỡ mình.

Ai, người so với người, có đôi khi chính là bất công như vậy a!

Cuối cùng, bất kể là có muội muội hay không có muội muội, bọn hắn đều phải rời khỏi, ủ rũ rời đi, kết quả này vì sao lại khác xa tưởng tượng của mình, vì sao chứ?

Đúng rồi, bốn vạn lượng vàng kia tính làm sao đây? Đòi về? Việc này dường như sẽ khiến Tần Sương cảm thấy mình keo kiệt, nhưng không đòi về, đây chính là một số tiền lớn a, không phải mấy đồng lẻ đâu.

Tức quá mà, lúc ấy nên nói rõ ràng mới đúng, hoặc là trực tiếp đánh nhừ tử tiểu tử đó rồi quẳng ra ngoài, cho dù bị Tần Sương trả thù nhưng ít ra cũng giải quyết được cái đinh trong mắt.

"Tần Sương, bọn họ đều có ý tốt, ngươi đừng nóng giận nha." Khi Tống Lục Châu theo Tần Sương trở vào trong liền nói.

Lúc này Tần Sương là đi vào trong tiểu viện tử của Bộ Tranh, hơn nữa cách Bộ Tranh rất xa, tựa hồ sợ quấy rầy Bộ Tranh luyện khí, chỉ đứng từ xa quan sát Bộ Tranh luyện khí.

"Lục Châu, nếu ngươi muốn nói đỡ cho ca ca ngươi thì ngươi cũng trở về đi." Tần Sương thản nhiên nói.

"Đúng vậy, ngươi trở về đi, ta ở đây bồi Tần Sương là được rồi." Lục Tiểu Dạ lập tức tiếp lời.

"Hừ, ta càng lo lắng hơn để người biến thái như ngươi ở bên cạnh Tần Sương." Tần Sương hỏi.

"Dù ta biến thái thế nào cũng tốt hơn ca của ngươi, làm mấy chuyện không cần thiết, nói mấy lời dư thừa, quả thực là một người thừa thải." Lục Tiểu Dạ phản kích nói.

"Im lặng hết đi, Tiểu Dạ, ngươi không có nơi để về đúng không?" Tần Sương hỏi.

"A, chuyện này..." Lục Tiểu Dạ cười cười, "Hang ổ của ta bị một nữ nhân phiền phức chiếm lĩnh rồi, bây giờ ta không có cách nào trở về, cho nên muốn trốn ở chỗ của ngươi."

"Ngươi thích nữ nhân, ta không cảm thấy là vấn đề gì to tát, nhưng ngươi có thể thành thật một chút không, đừng đi tầm hoa vấn liễu nữa, đây là lần thứ mấy chuyện như thế nào xảy ra rồi?" Tần Sương hơi nhíu mày nói.

Nàng không quan tâm đến sở thích của người khác, cho dù đặc biệt một chút thì đó cũng là chuyện cá nhân, nhưng nàng không thích được cái tính cách của người ta, tính cách cùng sở thích là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

"Ha ha, ta biết rồi, sau này ta nhất định sẽ không chọc vào nữ nhân phiền toái như vậy nữa, ta sẽ tìm nữ nhân ngoan hiền hơn." Lục Tiểu Dạ có chút xấu hổ nói.

"Nói mãi thì mèo vẫn hoàn mèo!" Tần Sương nói.

"Ha ha, đúng rồi, Tần Sương, vì sao sau khi ngươi nghe thấy hắn cầm bốn vạn lượng vàng thì ngươi liền khẳng định hắn nhất định sẽ quay về vậy? Chẳng lẽ hắn sẽ không bỏ đi vì bốn vạn lượng vàng này sao?" Lục Tiểu Dạ nói lảng sang chuyện khác, mà vấn đề này nàng đã nghi hoặc từ nãy đến giờ, khi đó vì sao Tần Sương lại tín nhiệm Bộ Tranh đến như vậy.

"Không, hắn sẽ bỏ đi vì bốn vạn lượng vàng, hơn nữa có khả năng đi mà không lời từ biệt, chỉ cần bọn hắn đưa ra điều kiện như vậy." Tần Sương nói, nàng tin tưởng Bộ Tranh sẽ rất dứt khoát vì bốn vạn lượng vàng mà rời khỏi mình, tuy rằng không đến mức vĩnh viễn, nhưng phỏng chừng hắn sẽ không tiếp tục tìm mình nữa.

Nàng cũng từng suy nghĩ đến tình huống này, may mắn đám người Tống Minh Kiệt không hiểu rõ Bộ Tranh, cho nên mới biến thành cục diện hiện tại.

"..., vậy sao ngươi còn nói hắn nhất định sẽ trở lại a." Lục Tiểu Dạ không hiểu, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ đi, vậy tại sao vừa rồi còn nói hắn nhất định sẽ trở về, đây không phải tự mình mâu thuẫn sao?

"Bởi vì hắn hiện tại Bởi vì hắn không có khả năng vì bốn vạn kim phiếu mà rời khỏi ta." Tần Sương nhìn nhìn Bộ Tranh, cười nói.

"??" Lục Tiểu Dạ không hiểu, đây là ý gì.

"Bởi vì hắn còn có hơn mười vạn lượng kim phiếu đang nằm trong tay ta." Tần Sương thản nhiên nói.

"..." Hai người Lục Tiểu Dạ trầm mặc, nguyên lai nguyên lai lại đơn giản đến vậy, không phải Tần Sương tín nhiệm Bộ Tranh, chẳng qua là vì trong tay của nàng đang cầm số tiền cực lớn của Bộ Tranh, người có ngu ngốc đến đâu cũng không có khả năng bỏ lớn lấy nhỏ, huống chi Bộ Tranh còn là người yêu tiền như vậy.

Chẳng lẽ đây là phương pháp trong truyền thuyết quản tốt tiền của nam nhân chẳng khác nào là quản tốt nam nhân sao?"

"Đáng tiếc số kim phiếu này càng ngày càng ít, hiện tại chỉ còn lại có hai ba vạn lượng." Tần Sương thở dài nói.

"Vậy ngươi tới lấy linh thạch của hắn, thứ này giá trị không ít tiền đó." Lục Tiểu Dạ liếc nhìn mảnh linh thạch trong trận pháp của Bộ Tranh, vậy này quá lồ lộ, nàng không muốn phát hiện cũng khó.

"Vô dụng, tên ngu ngốc này chỉ nhận thức tiền, dù ngươi cầm của hắn mấy khối linh thạch thì hắn cũng không quan tâm đến ngươi, bằng không, hắn cũng không dễ dàng tặng cho cha ta một viên đan dược thất phẩm."

Mấy ngày nay nàng tiếp xúc với Bộ Tranh, nàng đã hiểu rõ tính cách của hắn, ngươi lấy của hắn mấy bình chân khí đan cũng không sao cả, nhưng chỉ cần lấy của hắn mấy lượng bạc là hắn sẽ quấy nhiễu ngươi suốt ngày, rõ ràng giá trị của một bình chân khí đan tối thiểu phải đến sáu trăm lượng hoàng kim, hắn lại không quan tâm mà chỉ quan tâm đến mấy lượng bạc.

Cũng không biết đầu óc của hắn có vấn đề gì không, hay yêu tiền là một loại tính cách của hắn, ngoài tiền ra hắn không quan tâm đến thứ nào cả.

Đương nhiên, Tần Sương cũng từ trong miệng của Bộ Tranh mà nhận được đáp án, tiền chỉ là một sở thích của hắn, cũng là sở thích duy nhất trước mắt của hắn, có sở thích khác hay không thì tạm thời chưa nghĩ ra, cho nên, yêu tiền càng trở nên quan trọng.

"Đúng thế, một viên đan dược thất phẩm, còn là loại gia tăng công lực, giá trị của nó sẽ không thấp hơn một vạn lượng hoàng kim, hơn nữa có tiền còn chưa chắc đã mua được." Lục Tiểu Dạ nói.

" Đối với hắn mà nói, đồ vật chỉ là đồ vật, hắn không dùng đến thì chính là không đángt iền, cho dù hắn biết đồ vật đó đáng giá, nhưng ngươi lấy đi cũng không sao cả, cùng lắm chỉ đau lòng một chút thôi." Tần Sương cười nói, trước đây không phải nàng từng đốt cái cây dược liệu kia sao, tuy rằng ban đầu Bộ Tranh có chút đau lòng, nhưng sau đó thì hoàn toàn quên béng đi chuyện này.

Mà sau khi nàng cầm tiền của hắn, thì cơ hồ ngày nào hắn cũng nhắc tới, luôn tìm cơ hội vòi tiền từ Tần Sương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.