Độc Bộ

Chương 224: Ngự không!



"Kiếm trận, kiếm ảnh thuật!"

Bộ Tranh đang thi triển kiếm ảnh thuật trên tuyết sơn, đây là một chiêu kiếm pháp rất kỳ diệu, chân khí phóng xuất ra tạo thành kiếm ảnh công kích đến địch nhân, loại kiếm ảnh này cơ hồ là không gì không phá được, uy lực cường đại.

Mặc dù chiêu này chỉ là kiếm pháp cơ sở, nhưng theo chân khí càng ngày càng mạnh, bóng kiếm sẽ càng ngày càng nhiều, hiện tại Bộ Tranh chỉ có thể xuất ra ba đạo kiếm ảnh, mà lão đầu kia, cũng chính là Liễu Nhất Kiếm, ông ta có thể xuất ra mấy chục đạo kiếm ảnh, có thể đập nát một tảng đá lớn dễ dàng.

Bất quá, đối với Liễu Nhất Kiếm mà nói mà nói, Bộ Tranh mới học trong thời gian ngắn mà có thể đánh ra ba đạo kiếm ảnh thì đã rất không tồi rồi, có một số người ban đầu ngay cả một đạo kiếm ảnh cũng không đánh ra được.

Loại vũ kỹ trận pháp này cũng có khuyết điểm, đó là tiêu hao quá lớn, không có khả năng sử dụng trường kỳ, giống như Liễu Nhất Kiếm đã nói, trước mắt lượng chân khí của Bộ Tranh không đủ, có thể sử dụng một hai lần đã rất không tồi rồi.

Mà Bộ Tranh cũng thông suốt điểm này, cho nên chiêu này cũng chỉ dùng để luyện tập mà thôi, cũng không có ý định dùng chiêu thức này thường xuyên, thay vào đó, Thanh Vân nhất kiếm lại có hiệu quả phi thường không tệ, hiện tại Bộ Tranh đã có được chân khí, sử dụng chiêu này cơ hồ là tùy tâm sở dục, uy lực so với trước kia cũng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa có thể sử dụng nhiều lần, cũng không ảnh hưởng tới thể lực của bản thân.

Xem ra, mình phải bỏ chút tâm tư vào nó, đương nhiên còn có một vài chiêu kiếm pháp khác, Thanh Vân kiếm pháp trong tay hắn đã hoàn toàn biến dạng, hiện tại không còn nhìn thấy bóng dáng của Thanh Vân kiếm pháp nữa rồi, kiếm pháp do hắn đánh ra ngày càng giống kiếm pháp của Lăng Ngạo Tuyết, đương nhiên là chỉ những chiêu nằm trong khả năng của hắn ở giai đoạn này.

Kỳ thật vũ kỹ trận pháp của hai người Lăng Ngạo Tuyết đều đã được Bộ Tranh nhớ kỹ, nhưng khi hắn thử qua thì không sử dụng được, dù cho dùng hết toàn bộ chân khí của hắn thì ngay cả thức mở đầu cũng không thể khu động.

Cũng chỉ có thể học một vài vũ kỹ bình thường, những vũ kỹ không cần khu động trận pháp. Thật ra nó cũng giúp hắn thu hoặc được không ít, một vài chiêu thức trước kia hắn không thể tu luyện thì hiện tại đã có thể tu luyện, trừ phi là một số chiêu thức quá đặc thù thì đa số chỉ cần tu luyện đến giai đoạn chân khí là có thể tu luyện.

Bởi vì về sau vũ kỹ trận pháp nắm phần chủ đạo, những vũ kỹ khác đều là phụ trợ, đương nhiên đó là việc của sau này, dù cho tới cảnh giới bát mạch thì vũ kỹ trận pháp cũng không phải muốn phát là phát, tiêu hao chân khí vẫn còn là một mối bận tâm,

"Đồ nhi à, ngươi không định xuống núi một chút sao? Vi sư cho phép ngươi mà!" Liễu Nhất Kiếm vừa nhìn Bộ Tranh luyện kiếm ảnh thuật vừa hỏi.

"Đi xuống con khỉ a, từ trên này đi xuống thì dễ nhưng leo lên thì quá phiền toái, không biết phải mất đến bao nhiêu thời gian, hiện tại sắc trời không còn sớm nữa, ngày mai rồi nói." Bộ Tranh tức giận nói.

Nơi Bộ Tranh ở chính là trên ngọn núi cao chót vót xuyên thủng màn mây, hơn nữa ngọn núi này còn rất kỳ lạ, cơ hồ là dựng thẳng tắp, muốn leo lên phải cần đến khinh công nhất lưu, đồng thời phải quen thuộc địa hình, nếu không sẽ đi sai đường cũng như gặp phải chướng ngại.

Kỳ thật Bộ Tranh cũng muốn nhân tiện tu luyện thân pháp một chút, chẳng qua nếu là ban đêm thì quên đi, vì như thế sẽ xuất hiện nguy hiểm không cần thiết, ban đêm không đi đường lạ, đây là thói quen của hắn.

"Vậy ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này, ta đi tổng đàn một chút." Liễu Nhất Kiếm không quan tâm lắm, dù sao hiện tại mục đích của ông ta đã đạt được.

"Từ đã, ta cũng muốn đi tổng đàn." Bộ Tranh lập tức nói.

"Ngươi tới tổng đàn làm gì?" Liễu Nhất Kiếm tò mò hỏi.

“Ta muốn ngồi huyền không thuyền rời khỏi nơi này.” Bộ Tranh nói thẳng.

“...” Liễu Nhất Kiếm hơi trầm mặc, nói :”Sau khi rời khỏi đây có trở lại không?”

“Đương nhiên là sẽ trở lại, điều kiện ở đây tốt như vậy cơ mà, nhưng ta phải đi xử lý sự tình trước kia cái đã, hơn nữa ta cũng phải thu xếp với môn phái trước kia của ta.” Bộ Tranh nói.

“Ta cảm thấy không được tin tưởng ngươi cho lắm, như vậy đi, sau khi ngươi đúc tạo ra thứ ta yêu cầu ta sẽ cho phép ngươi rời đi một tháng.” Liễu Nhất Kiếm trực tiếp tỏ vẻ không tin tưởng Bộ Tranh, sợ Bộ Tranh một đi không trở lại.

Trên thực tế, Bộ Tranh không hề nói dối, trước mắt mà nói, nơi này đích thật là địa phương tu luyện tốt nhất đối với hắn, hiện tại về phần Thần Kiếm vương triều bên kia thì hắn cũng cảm thấy rằng trình độ linh mạch ở đó không đáp ứng được hắn.

Đương nhiên, vẫn phải ghé qua Thần Kiếm vương triều một chút, dù sao Vượng Tài còn đang ở bên đó, cũng thuận tiện chào hỏi Tần sư tỷ.

Ặc, tuần tự này có gì sai sai thì phải? Đầu tiên là Vượng Tài sau đó mới là Tần Sương? Như vậy đúng không nhỉ?

Tuần tự này...

Bộ Tranh cho rằng sự so sánh này là đúng, Vượng Tài phải quan trọng hơn, nó có thể giúp mình tìm kiếm dược liệu, hiện tại Tần Sương đã không còn tác dụng gì nữa rồi, hắn quả thật là một tên không tim không phổi.

Đương nhiên, hắn sẽ cho Tần Sương một vài lợi ích, như là những thanh kiếm hắn đúc tạo ra, với lại những thành kiếm này đều là trận binh có cấp bậc bảo khí thượng phẩm, có một thanh thiếu chút nữa là có thể trở thành cực phẩm, dù sao đều là trận binh cường đại, so với trận binh trong tay của Tần Sương mạnh hơn rất nhiều.

Trên thực tế, trận binh Liễu Nhất Kiếm dùng cũng chỉ có cấp bậc bảo khí cực phẩm, cao hơn một cấp bậc mà thôi, ông cũng không biết Bộ Tranh có khả năng luyện chế những thanh kiếm cấp thấp thành một thanh trận binh cấp bậc bảo khí thượng phẩm, nếu như ông biết được nhất định sẽ rất khiếp sợ.

Bộ Tranh đều luyện khí vào ban đêm, mà Liễu Nhất Kiếm thì đều để mặc cho Bộ Tranh tự do hoạt động vào thời gian này, không hề can thiệp, thậm chí cũng không hề giám thị, bởi vậy, Liễu Nhất Kiếm còn chưa biết chuyện Bộ Tranh luyện chế binh khí thành trận binh, càng không biết Bộ Tranh còn có năng lực luyện khí cường đại như vậy.

Nếu như biết được, ông nhất định sẽ nhờ Bộ Tranh luyện chế giùm, nói không chừng có thể đột phá cấp bậc bảo khí, đạt tới cấp bậc linh khí, cho dù không đạt được thì nhất định cũng là cực phẩm trong bảo khí.

Đương nhiên, nếu có thì quá tốt nhưng ông vẫn chú trọng vào đúc kiếm thuật như cũ, so với chuyện có được trận khí cấp bậc linh khí thì ông càng hy vọng Bộ Tranh có thể phát dương quang đại đúc kiếm thuật, sau đó dẫn Bộ Tranh đi tìm một vài lão hữu của ông so đấu đúc kiếm thuật.

Lão tử có thể bất phân thắng bại với các ngươi trên phương diện đúc kiếm thuật, nhưng đồ đệ của lão tử lợi hại hơn đệ tử các ngươi nhiều, bỏ xa các ngươi đến mấy con đường.

Đây là hình ảnh mà trong lòng Liễu Nhất Kiếm luôn luôn hướng tới, gần đây mỗi ngày đều lấy ra “thẩm du” một lần!

“Lão yên tâm, mẹ ta nói nam tử hán đại trượng phủ phải nhất ngôn cửu đỉnh, ta nói trở về thì nhất định sẽ trở về.” Bộ Tranh lập tức nói một cách nghiêm túc.

“Giống nhau cả thôi, chừng nào ngươi đúc tạo ra thứ ta yêu cầu thì ta đây mới cho người quay về, cũng sẽ cho ngươi một chiếc huyền không thuyền để ngươi có thể mọi chóng quay trở lại đây.” Liễu Nhất Kiếm nói, ông tin tưởng vào khả năng của Bộ Tranh nhưng ông vẫn cần tạo cho Bộ Tranh một vài động lực nhằm làm cho Bộ Tranh có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trình độ đúc kiếm thuật tự nhiên lại được đề cao.

“Không thành vấn đề, ngay bây giờ ta sẽ đi luyện tập trùng kích pháp, lão đừng có mà đổi ý.” Bộ Tranh gật đầu, ngẫm lại nhiều nhất cũng chỉ là một tháng mà thôi, trước đó còn chờ được thì xá gì một tháng này?

Với lại, đến lúc đó có huyền không thuyền thay cho đôi giò thì sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.

“Ngươi chăm chỉ luyện tập đi, ta đi một chút rồi sẽ trở lại.” Liễu Nhất Kiếm nói.

“Lão cứ yêm tâm đi đi, nơi này để ta trông cho.” Bộ Tranh nói rất nghiêm túc.

“...” Liễu Nhất Kiếm trợn mắt trừng Bộ Tranh, sau đó phi thân bay về ngọn núi đặt tổng đàn.

“Đúng rồi, ta đã có chân khí, vậy ta cũng có thể bay được rồi, dù cho không được lâu nhưng hẳn cũng được một đoạn.” Vào lúc này Bộ Tranh đột nhiên nghĩ đến thân pháp của mình, sau khi mình có được chân khí thì hẳn cũng có thể ngự không mà đi, dù cho không thể quá xa nhưng ít nhất cũng có thể duy trì trong chốc lát.

Bất quá, dường như Bộ Tranh còn chưa biết pháp môn ngự khí phi hành, mà hiện tại hắn cũng đang rảnh rỗi, cho nên vừa bắt đầu thi triển thân pháp vừa thí nghiệm, một đường đến phòng đúc kiếm, dù cho vào bên trong phòng rồi thì vẫn còn đang thí nghiệm.

Tiếp theo, hắn lấy tài liệu và công cụ ra luyện tập đúc kiếm thuật, đồng thơi hắn cũng quên mất phần chân hắn đang một mực thí nghiệm thân pháp. Hắn thường xuyên làm ra những chuyện như vậy, vừa đúc tạo đồ vật vừa luyện tập võ kỹ, hiện giờ thì là thân pháp.

“A...”

Đột nhiên Bộ Tranh phát hiện mình bay lên trời, mà lúc này đây hắn còn đang chuyên tâm đúc kiếm, vì thế đúc kiếm thuật của hắn xảy ra một vấn đề nhỏ, cũng may mắn hiện tại hắn vẫn là đang luyện tập thủ pháp, còn chưa chân chính bắt đầu đúc kiếm, tài liệu bị hủy thì cũng bị hủy rồi, có thể luyện chế lại lần nữa.

Bất quá hiện giờ hắn không quan tâm đến vấn đề này mà là năng lực ngự không phi hành mà hắn mới tu luyện ra, hắn lập tức đi ra một bãi đất trống trải bên ngoài, khắp nơi tại ngọn tuyết sơn này đều lưu lại thân ảnh của hắn, tuy nhiên không hề có dấu chân nào, đạp tuyết vô ngân thì hắn đã sớm biết nhưng hiện tại thì ngay cả đạp tuyết cũng không cần.

Hắn có thể ngự không phi hành trực tiếp trên không trung, người bình thường muốn ngự khí phi hành thì cần đến rất nhiều chân khí để duy trì, nhưng Bộ Tranh thì tìm được một biện pháp, hắn có thể tùy lúc tạo ra một cỗ chân khí ngay dưới chân, sau đó nương theo lực lượng này tiếp tục phi hành trên không trung.

Điều này chẳng khác nào là hắn có thể sáng tạo ra một “điểm đặt chân”, sau đó “mượn lực” tiếp tục phi hành trên không trung, việc này cần đến kỹ xảo rất cao cũng như lực không chế cực kỳ tinh diệu, đối với những người khác thì đây là một chuyện rất khó làm được, còn không bằng trực tiếp dùng toàn lực ngự không phi hành, tuy nhiên đối với Bộ Tranh mà nói thì đây là chuyện quá đơn giản.

“Ha ha...”

Sau khi thuần thục rồi, Bộ Tranh liền trực tiếp nhảy lên trên tầng mây, tiếp đó triển khai khinh công thân pháp của hắn, nhìn hắn chạy trên mây mà giống như đang chạy trên đất bằng vậy.

Hiện tại phương thức ngự không phi hành của hắn không cần nhiều chân khí như ngự không phi hành bình thường để duy trì, cơ hồ là không đáng kể.

Chỉ cần thể lực và chân khí của hắn đầy đủ là hắn có thể tiếp tục chạy như bay trên không trung.

“A...”

Khi Bộ Tranh đang vui vẻ chạy như bay thì đột nhiên nghe thấy gần đó có tiếng người kêu thất thanh, chỉ có điều nhìn qua xung quanh thì hắn không phát hiện ra người nào cả.

“Chẳng lẽ nghe nhầm sao?” Bộ Tranh thầm nghĩ trong lòng, sau đó tiếp tục chạy như bay trên tầng mây, đây là chuyện không có bao nhiêu người có thể hưởng thụ a.

Sau khi Bộ Tranh rời khỏi, trong tầng mây xuất hiện một cô gái, nàng ngự không mà đứng, nhìn chằm chằm thân ảnh Bộ Tranh một hồi lâu sau đó bay về phía tuyết phong đặt tổng đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.