Bộ Hải Phong đã bị Bộ Tranh làm cho mụ mị. Hắn ta làm gì thông thạo về toán học, nên không thể nào tìm ra cách phủ nhận phép toán này, có cảm giác mình thật sự đã thiếu nợ đối phương một món tiền, nhưng không làm sao mà nuốt trôi được. Cuối cùng Bộ Tranh còn nói cái gì mà không có tiền, bản Thiếu Gia làm sao mà có thể thiếu tiền được. Ngẫm lại cho kỹ, dường như vấn đề phép toán này đúng hay sai đã giảm bớt tầm quan trọng đi phần nào. Cứ coi như bản thân dùng tiền bố thí cho một tên ăn mày đi, làm như vậy là đã đủ dạy cho đối phương một bài học rồi. "Cứ coi như ta lỡ miệng, đã nói sai! Nhưng con người của ta miệng vàng lời ngọc, nói một là một. Nếu ngươi đã tính như vậy, vậy ta sẽ đưa bạc cho ngươi, coi như bố thí cho ăn mày. Bản thiếu gia không thèm quan tâm chút tiền mọn này." Bộ Hải Phong thừa hiểu điểm mấu chốt trong những câu nói vừa rồi của mình chỉ là mượn cớ. Hơn nữa, nói như vậy coi như đã chỉ ra Bộ Tranh là kẻ vô lại, còn mình thì quang minh chính đại. "Cảm ơn, Bộ sư huynh thật sự là hào phóng. Thật ra, ta chỉ muốn nói thêm một câu thôi, ngươi xác nhận là đã nợ ta tiền, vậy số tiền này chỉ được coi là để trả nợ, ngươi nói như thế khác gì đã tự vả vào mồm mình. . ." Sau khi nhận bạc, Bộ Tranh chỉ cần nói vài câu đã hoàn toàn phá hủy đi hình tượng tốt đẹp mà Bộ Hải Phong vừa mới gây dựng nên. "Ta đâu có vô lại như ngươi. Ta đã nói rồi, miệng vàng lời ngọc, sẽ không thay đổi." Bộ Hải Phong ngẩng mặt lên trời, nhìn xéo xuống Bộ Tranh, cao ngạo nói. "Đáng mặt đàn ông!" Bộ Tranh giơ ngón tay cái lên nói, thái độ rất nghiêm túc, cứ như là đang bội phục và sùng bái Bộ Hải Phong lắm vậy. ". . ." Mọi người lại được thêm một lần nghẹn lời. Nếu như đổi thành bất kỳ một người nào khác tán dương Bộ Hải Phong, có thể khẳng định sẽ giúp cho hình tượng của Bộ Hải Phong cao đẹp hơn biết bao nhiêu; Nhưng nếu là Bộ Tranh, có lẽ sẽ chỉ thu được hiệu quả trái ngược lại. "Khục khục, đừng náo loạn nữa, đằng trước chính là ngoại vi di tích cổ, có khả năng sẽ gặp một vài mãnh thú, thậm chí có thể là yêu thú." Sở Hùng ho khan một tiếng, ra mặt hoà giải. Nói thế nào thì Bộ Hải Phong cũng là người của Thanh Ngưu Phong bọn hắn, không thể để xảy ra tình trạng quá mất mặt. "Tiểu sư đệ, ngươi đừng xông lên trước như vậy, chẳng may. . ." Sở Hùng đang định nhắc nhở Bộ Tranh, thì đúng lúc này, việc chẳng ai muốn lại đột ngột xảy ra. "NGAO! !" Một con mãnh thú có hình dáng giống như loài báo nhảy vọt lên, lơ lửng giữa không trung. Chỉ cần một cái chớp mắt đã đủ cho mọi người nhìn rõ hình thể của con báo này. Đó là một con báo đen, bộ lông màu đen tuyền, sáng bóng như tơ. Con thú này khác hẳn những con báo bình thường, thân hình nó phải ngang tầm với một con trâu. Con báo đen này được gọi là Hắc Phong Báo, đích xác là một loại mãnh thú rất nguy hiểm. Cái đầu và sức mạnh của nó không phải là điểm đáng sợ nhất, mà là tốc độ. Cái tên Hắc Phong Báo được bắt nguồn từ chính tốc độ của nó. So với tốc độ của Hắc Phong Báo, ngay cả một võ giả bình thường cũng không thể sánh bằng. Nếu đơn đả độc đấu với nó, võ giả Nhất Mạch cũng sẽ rơi vào tình thế rất nguy hiểm. Còn với một võ giả ngay cả Nhất Mạch cũng chưa tới, thì có thể tưởng tượng ra mức độ nguy hiểm sẽ là thế nào. Nói thì chậm mà trên thực tế thì nhanh, Hắc Phong Báo chỉ dừng lại giữa không trung trong một cái nháy mắt, rồi lập tức lao xuống chỗ Bộ Tranh với một tốc độ khiến cho những người ở ngoài xa căn bản không thể nào cứu viện, bởi vì vừa mới rồi Bộ Tranh đã rảo bước đi trước được một đoạn, cách những người còn lại khá xa. Với khoảng cách như thế này, kể cả Sở Hùng cũng phải lực bất tòng tâm. Hiện giờ, chỉ hy vọng Bộ Tranh có thể sống sót qua một hiệp, chỉ cần một hiệp là hắn có thể bắt kịp. . . Chắc là sẽ không chết được đâu, tối đa là bị thương! Vào thời điểm này, mấy người Sở Hùng vừa phi thân qua vừa tự thầm trấn an bản thân. Bọn họ đều biết, chỉ cần Bộ Tranh vượt qua khoảnh khắc sống còn đó là may rồi, tỷ lệ mất mạng sẽ không lớn, nhưng chắc chắn bị thương. Bị thương, đó cũng là một việc đau đầu, bởi sẽ phải cần có người chăm sóc; Nếu nghiêm trọng, lại phải đưa trở về. Đó là điều mà tất cả mọi người không muốn nhìn thấy. Đúng lúc đó, một việc khiến cho người khác kinh ngạc đã xảy ra. "A, cứu mạng a!" Thét lên một tiếng sợ hãi, sau đó Bộ Tranh chạy thục mạng về phía đám người Sở Hùng. Và rồi sự việc đó đã xảy ra ngay tại khoảnh khắc mà Hắc Phong Báo tấn công gã. Đúng vào lúc mọi người cảm thấy gã sẽ bị thương, thì chỉ bằng một cái lắc mình là gã đã thoát khỏi đòn tấn công của Hắc Phong Báo, sau đó chạy như bay về phía mấy người Sở Hùng. Tốc độ rất nhanh, nhưng khoảng cách giữa hai bên chỉ là một đoạn không đáng kể, cho nên không ai hình dung ra được, tốc độ đó thực ra nhanh tới mức nào. Cho dù có hình dung ra được đi nữa, thì họ cũng chỉ cho rằng, do phải chạy trối chết cho nên Bộ Tranh đã phát huy ra tiềm năng mà con người ta khó có thể giải thích được. Về phần cú lắc mình của Bộ Tranh đó chắc cũng giống như vậy thôi. Mọi người sẽ chỉ cho rằng đó là một sự trùng hợp, nhờ đó Bộ Tranh đã may mắn trốn thoát được như vậy, ừm, chỉ là may mắn mà thôi. Vào thời điểm này, duy nhất Tần Sương là có biểu hiện khác thường, ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Còn về phần Hắc Phong Báo, dưới sự chung tay tấn công của nhóm người Sở Hùng, gần như chỉ trong nháy mắt đã bị giết chết. Dẫu sao nhóm người Sở Hùng cũng là võ giả cảnh giới Tam Mạch, kể cả là Yêu thú cấp thấp cũng có thể giải quyết, huống chi chỉ là mãnh thú. Theo dự tính, những con thú cỡ Hắc Phong Báo này cũng không tới phiên Sở Hùng ra tay, nếu như không phải có nhân tố Bộ Tranh dính vào đó, có lẽ đã giao cho một đệ tử mới đi giải quyết. Đây là hành trình rèn luyện đệ tử mới, còn mấy người hắn sẽ chỉ ra tay ứng cứu vào thời điểm bọn họ gặp nguy hiểm. "Bộ Tranh, ngươi không sao chứ?" Triệu Chí Ngân là người đầu tiên chạy tới, lo lắng đến tình trạng của Bộ Tranh. Dù sao Bộ Tranh cũng là người mang lại hy vọng cho "Hạnh phúc" cho cả đời hắn ta a. "Không có việc gì a, may mắn là mọi người tới rất nhanh. Con báo đen này không ngờ to như trâu vậy." Bộ Tranh quan sát con Hắc Phong Báo đã bị đánh gục. Đây không phải là lần đầu tiên gã nhìn thấy mãnh thú. Gã có thói quen luôn tìm hiểu khi gặp những giống loài mà mình chưa từng thấy. Nếu như có con mãnh thú khác tiếp tục xuất hiện, chỉ cần là loài chưa từng nhìn thấy gã sẽ lại sẽ đặt câu hỏi. "Đây là Hắc Phong Báo, là một loại mãnh thú rất nguy hiểm. So với dã thú, mãnh thú có hình thể lớn một chút, nhưng cả hai đều không bằng yêu thú. Tuy nhiên, yêu thú cũng có loại có hình thể bé nhỏ, không giống như mãnh thú, nhất định đều là loài to xác." Tề Điền lên tiếng giải thích. Không cần biết Bộ Tranh đã từng được nghe ai nói hay chưa, hắn ta vẫn nói sơ qua điểm khác nhau giữa mãnh thú và dã thú, thậm chí là cả yêu thú. Điểm khác nhau này chính là, những loài thuộc về mãnh thú đều có hình thể rất lớn. "Tiểu sư đệ, mặc dù Hắc Phong Báo không giá trị bằng yêu thú, nhưng cũng tạm được. Cho cả đệ đấy, nó đã thuộc về đệ." Sở Hùng bảo Bộ Tranh. Mặc dù Hắc Phong Báo là mãnh thú, nhưng đối với những người như bọn hắn, có thể nói nó chẳng có mấy giá trị; Kể cả là những đệ tử mới kia cũng không buồn liếc mắt. Nói như vậy không có nghĩa là mãnh thú không đáng giá. Nó phải có tài liệu giá trị thì mới đáng giá, bất kể là dã thú, mãnh thú hay là yêu thú. Nếu như không có, giống như loại Hắc Phong Báo này chẳng hạn, chỉ có da lông và một số bộ phận có thể dùng làm thuốc là đáng giá, thì chẳng có giá trị gì mấy đối với võ giả. Con vật này có tặng cho Bộ Tranh thì những người khác cũng sẽ không có ý kiến gì. Con Hắc Phong Báo này thực ra là do Bộ Tranh "Dẫn" ra, hơn nữa lại do mấy người Sở Hùng ra tay, không có quan hệ gì đến đám đệ tử mới, bởi vậy Sở Hùng đương nhiên có quyền phân phối. Nhưng đối với bọn hắn, có thể nói Hắc Phong Báo chẳng có chút giá trị nào. Trái lại, với Bộ Tranh thì còn có chút tác dụng, bởi có thể dùng để chế đan dược. Bởi vậy, Bộ Tranh cũng không khách khí thu ngay Hắc Phong Báo vào trong Càn Khôn Giới. "Ồ?" Đến lúc này, mấy tên đệ tử mới Bộ Hải Phong mới phát hiện ra, Bộ Tranh thậm chí còn đeo cả Càn Khôn Giới trên tay. Ngay cả bọn họ cũng chỉ được dùng Túi Càn Khôn mà thôi, vì sao một tên đệ tử tạp dịch như gã lại có? Chẳng lẽ, thân phận của gã có điều bí ẩn không muốn cho người khác biết?