"Di..." Không đến một khắc, Bộ Tranh đã phơi xong đống thảo dược. Đương lúc hắn chuẩn bị tới Dược phòng tìm tài liệu khác {nghịch chơi} thì bị kiếm pháp của Tú Anh hấp dẫn, chuẩn xác hơn là bị Thanh Vân kiếm pháp hấp dẫn. Tuy nói hắn đã luyện thành kiếm pháp này nhưng trên thực tế, hắn chưa từng coi qua kiếm phổ của nó, cũng chưa thấy ai thi triển trọn vẹn bao giờ. Hiện tại, nhìn người khác biểu diễn, hắn phát hiện có điểm bất đồng, cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Quan sát Tú Anh diễn luyện, hắn phát hiện trong đó tựa hồ có chút kỳ quái. Nếu chỉ xét một chiêu thì cảm giác này hoàn toàn không có; hai chiêu, ba chiêu... cảm giác vẫn rất mơ hồ, nhưng càng về sau, cảm giác này lại càng thêm rõ. Bất tri bất giác, Bộ Tranh đã đặt toàn bộ tâm tư vào nó từ lúc nào không hay. Đến cùng vấn đề là ở đâu, vì sao luôn cảm thấy bộ kiếm pháp này có điểm quái quái… Trong khi Tú Anh ra sức luyện tập kiếm thì cách đấy không xa, Bộ Tranh đứng ngẩn người như trời chồng. Thời gian lặng lẽ trôi qua... Đột nhiên, trong đầu Bộ Tranh xuất hiện một cái ảo ảnh. Ảo ảnh này tựa hồ đang thi triển một chiêu kiếm pháp mà hắn chưa từng thấy qua, một chiêu kiếm pháp vô cùng cao thâm, vốn không nên xuất hiện tại một thế lực cấp thấp. Bất tri bất giác, thân thể hắn cũng thi triển chiêu kiếm theo ảo ảnh. Tuy hắn thi triển chỉ được chừng một thành nhưng {độc giả} đừng quên, hắn hiện đang trong trạng thái lĩnh ngộ, đang tập trung chuyển hóa chiêu thức thành võ học bản thân. Trong sân, Tú Anh vẫn chuyên tâm luyện kiếm như cũ, nàng căn bản không chú ý tới kiếm pháp mà Bộ Tranh thi triển. Cho dù nàng có chú ý, cũng không nhất định biết được chỗ huyền bí trong đó, nhiều nhất chỉ cảm thấy thằng này đang múa mây lung tung mà thôi. Tuy nhiên vào lúc này, lại đang có một đôi mắt gắt gao quan sát Bộ Tranh, chăm chú đến nỗi quên luôn cả chớp mắt. Trong đôi mắt ấy toát ra một vẻ kinh hỉ khó mà tưởng tượng. Chủ nhân đôi mắt này không phải ai khác, chính là người vừa mới rời đi nhưng không hiểu sao lại quay trở lại - Tần Sương. Vốn nàng chỉ muốn đưa cho Bộ Tranh một cái tín vật, không nghĩ tới lúc mình trở lại liền nhìn thấy Bộ Tranh đang đứng ngẩn người. Đương lúc nàng chuẩn bị qua đó thì phát hiện Bộ Tranh có động tác, động tác ấy dường như là một chiêu kiếm pháp. Kiếm pháp? Lẽ nào... Vào lúc đó, nàng rất là hưng phấn, tập trung quan sát động tác của Bộ Tranh, cho dù là động tác nhỏ nhất cũng không bỏ dám qua... Cuối cùng, nàng cũng minh bạch, kiếm pháp này chính là thứ mà nàng vẫn tìm kiếm bấy lâu nay - Nhất chiêu kiếm pháp trong truyền thuyết. Lại nói, đây là một chiêu kiếm pháp rất kỳ lạ, truyền thuyết nói rằng người sử dụng nó công lực càng cao thì uy lực cũng càng mạnh, cho dù đặt ở trong một đỉnh cấp thế lực, cũng là một chiêu hảo kiếm pháp. Đặt tại Thần kiếm vương triều của nàng, đây tự nhiên sẽ là một cái cao thâm tuyệt học, nhưng đặt tại Thanh vân kiếm phái cùi bắp vậy thì cũng chỉ như những kiếm chiêu khác mà thôi. Trước kia, nàng lần theo một trong những manh mối thì biết được kiếm pháp này rất có khả năng lưu tại Thanh Vân kiếm phái - một tiểu môn phái bất nhập lưu. Bởi vì Tổ sư của Thanh vân kiếm phái chính là một truyền nhân của kiếm pháp, cũng là một nhân vật kinh diễm thiên tài, chỉ là sau này gặp phải đả kích trí mạng trên tình trường làm y tâm tro ý lạnh bỏ đến địa phương nhỏ bé này. Bởi vì là địa phương nhỏ bé nên y không nghĩ đem kiếm pháp đó truyền thừa xuống, vì như vậy sẽ chỉ dẫn đến tai họa cho truyền nhân của y. Mà (tại) thời điểm ấy, kiếm pháp đó cũng không có thất truyền vậy nên cũng không ai quản y có truyền nhân hay không. Kiếm pháp thất truyền, đó là chuyện sau khi Thanh Vân kiếm phái thành lập đã mấy trăm năm. Liệu ai lại yy tới mức đi điều tra một cái truyền nhân từ mấy trăm năm trước cơ chứ. Loại truyền nhân kiểu này thật sự là nhiều lắm, dù tìm cả đời cũng chưa chắc đã tìm ra. Cũng chính bởi vậy, manh mối này kỳ thật không được xem là một manh mối, chỉ có người nào muốn thử vậy may mới tìm tới đây. Cơ mà lúc trước đúng là có một số người tới tìm thật nhưng đều tay không ra về. Cho nên mới nói, Tần Sương là đang đánh bạc, đánh canh bạc lớn nhất cuộc đời mình. Nếu thắng, vậy khả năng sẽ thăng tiến rất nhanh, mà nếu thua, vậy cả đời làm người bình thường, đừng nghĩ tranh đoạt bất cứ thứ gì với người ta. Nàng và những người khác giống nhau, đều nghĩ rằng kiếm pháp này bị giấu ở một nơi không ai biết hoặc bị giấu bên trong một vật phẩm nào đó bằng thủ pháp đặc thù... Nàng đã thử dò xét mọi ngóc ngách ở đây, cũng đã điều tra cuộc đời phiêu bạt của Thanh Vân Tổ Sư, đem hết thảy những vật có khả năng đều kiểm tra qua một lần*, nhưng thủy chung vẫn không thể tìm ra bất kỳ một manh mối. Mà hiện tại nàng đã minh bạch, nguyên lai** Thanh Vân Tổ Sư đã đem tuyệt chiêu này giấu bên trong Thanh vân kiếm pháp, một bộ kiếm pháp mà trong Thanh Vân môn hầu như ai ai cũng học qua. {*, ** chỗ này ta thấy để vp là hay nhứt} Tuy tất cả đều biết Thanh vân kiếm pháp là do vị Tổ Sư đó sáng tạo nhưng người tới tìm "Nhất chiêu kiếm pháp" lại chả ai thèm tu luyện cả, bởi vì bộ kiếm pháp này quả thật quá cmn cùi bắp {vừa khó vừa cùi}. Đương nhiên, bọn hắn cũng đã nghiên cứu qua bộ kiếm pháp này nhưng không một ai nhìn ra vấn đề trong đó. Không thể không thừa nhận, Thanh Vân Tổ Sư đúng là một kỳ tài ngút trời... Nếu như không gặp phải lần đả kích cực mạnh trước đó {Dep: vợ lão là Gay chăng??}, có lẽ y đã thuận lợi trùng kích võ đạo đỉnh phong chứ không phải đi làm Tổ Sư ở môn phái hạng ruồi như Thanh Vân môn. Thâm đến như vậy ~ cũng bị Bộ Tranh phát hiện ra, đây rốt cục là vận khí hay thiên phú??? Nếu là thiên phú..., vậy thì thiên phú của Bộ Tranh cũng quá mạnh mẽ đi.. Có lẽ chưa thể sánh cùng đám thiên tài của Địa cấp thế lực, nhưng ít ra ~ so với những kẻ gọi là thiên tài ở chỗ nàng thì manh hơn rất nhiều. Cơ mà nếu nhìn từ cuộc đời Bộ Tranh mà nói, đây chẳn chắn là vận khí, bởi vì từ nhỏ Bộ Tranh cũng không phải cái gì thiên tài võ học, thậm chí ngay cả Luyện Khí đơn giản nhất cũng phải mất gần mười năm mới có thể thành công, là thiên tài thì sao có thể như vậy? Cái này hẳn là vận khí chiếm nhiều hơn, không cần để ý làm gì.. Mà dù là do thiên phú thì thế nào, ở một nơi hoàn cảnh tệ như này thì có là tuyệt thế thiên tài cũng sẽ bị mai một..... Tần Sương đang suy nghĩ, có nên dẫn Bộ Tranh theo hay không, cung cấp cho hắn một môi trường tốt hơn, nói không chừng Bộ Tranh sẽ có thể trở thành một khoáng thế kỳ tài, nhưng ngẫm lại địa vị của mình ở Tần gia, hay là thôi đi vậy. Thiên tài mà không thể phát triển thì cũng chỉ là một hạt bụi trong lịch sử mà thôi, điểm này Thanh Vân Tổ Sư chính là một ví dụ rất tốt, mà đấy cũng không phải ví dụ duy nhất, còn rất rất là nhiều, mỗi ngày đều có thể đang phát sinh. Huống chi Tần Sương cũng đã từng cùng Bộ Tranh tán gẫu qua, biết được mộng tưởng của hắn rất là đơn giản, chỉ là kiếm thật nhiều tiền, tiếp đó về quê mua căn nhà lớn, mấy mẫu ruộng đất, sau nữa là lấy vài cái lão bà…. ( Rông: bà mịa nó xạo ==”) Cứ cho hắn là thiên tài võ "đạo" nhưng hắn cũng khả dĩ truy cầu "đạo" khác, không nhất định phải là võ đạo, đây là tự do của hắn, mà lựa chọn như vậy cũng vị tất không phải một chuyện tốt. "Oanh..." Kiếm pháp trong tay Bộ Tranh tựa hồ càng ngày càng thành thục, một lần rồi lại một lần..., lúc trước chiêu thức còn chưa thành hình nhưng hiện giờ đã hoàn chỉnh nguyên vẹn. Bất tri bất giác, hắn xuất ra một chiêu, dùng chỉ thay kiếm, một chỉ xẹt qua mặt đất, mặt đất đột nhiên bạo khai theo hình kiếm ngân {vệt kiếm}. Sau đó, Bộ Tranh chân tay mềm nhũn ngồi phịch xuống đất. Hắn cảm giác một chiêu vừa rồi tựa hồ đã đem tất cả lực lượng của mình phóng thích ra hết. Hiện giờ Bộ Tranh vẫn chưa thể khống chế được chiêu thức này, nếu miễn cưỡng sử dụng sẽ khiến toàn thân hắn không còn chút sức lực nào. Đơn giản mà nói, chính là nội lực của hắn còn chưa đủ thâm hậu.