Một ngày làm việc mới lại bắt đầu. Nhân Mĩ lái xe đưa Ken đi học. Trước khi chạy vào
trường Ken đã quay ra nói với mẹ rằng:
- Mẹ! hôm qua con đã thắng bọn nó.
Rồi cậu bé đặt một nụ hôn vào má Nhân Mĩ và mở cửa xe đi vào trường.
Lúc đầu, Nhân Mĩ thoáng không hiểu những gì Ken nói, nhưng cuối cùng côcũng đã hiểu. Thế là Nhân Mĩ chợt mỉm cười. Ken thật sự rất thông minh,cho nên nó biết cách để thắng những người muốn làm hại nó. Phong thái có đôi phần giống Cát Vũ.
Nhân Mĩ nắm chặt vô lăng rồi lái xe đến thẳng công ti. Hôm nay có mộtcuộc họp quan trọng, cô cần đến sớm vì đối tác là người Đức. Nghe nói họ rất ghét những người có thói quen giờ cao su. Mặc dù Nhân Mĩ không phải là người có thói quen đó nhưng cô cũng muốn gây được thiện cảm với đốitác, biết đâu họ còn hợp tác lâu dài thì sao.
Để xe vào khu gửi xe.
Nhân Mĩ bước vào công ti. Giờ đây, mọi lời bàn tán xôn xao về buổi đámcưới của cô đã kết thúc. Trước lúc đó cô cũng chẳng muốn nhắc nhở ai vềcái miệng của họ và cũng chẳng muốn trù dập ai, vốn trò đời luôn là thế. Có thể là do cuộc sống quá buồn tẻ, họ muốn tìm một việc nào đó để làmcho cuộc sống vui lên một chút.
Phòng họp hôm nay toàn những nhân vật quan trọng. Dự án hợp tác của côcũng cần có những chuyên gia xem xét. Buổi họp diễn ra sôi nổi, tuykhông phải quan điểm nào cũng đồng nhất với nhau nhưng như vậy đã là tạm ổn rồi. Sau 5 tiếng thì ai nấy đều đã mệt mỏi. Buổi họp tạm hoãn lại ởđó, khi tất cả nghỉ ngơi xong sẽ lại tiếp tục.
Khi Nhân Mĩ vừa bước ra khỏi phòng họp cô đã nhìn thấy Bảo An lao vềphía mình. Những tưởng hành động của cô ta sẽ là cho cô một cái bạt tainhư hôm ở đám cưới. Nhưng nực cười làm sao khi cô ta vừa gặp nhân Mĩ đãchạy đến quỳ rạp xuống khóc nức nở khiến những người ở đó cùng đứng lạixem và ai cũng tò mò. Nhân Mĩ có phần khó xử, cô gỡ vội cánh tay của Bảo An đã ôm chặt lấy chân mình và nói khẽ:
- Bảo An. Có chuyện gì chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.
Bảo An vẫn không chịu buông tay. cô ngẩng đôi mắt nhạt nhòa nước mắt của mình lên thút thít nói:
- Không. Tôi không đi đâu cả. Nhân Mĩ, tôi xin cô, nếu hôm nọ tôi có tát cô thì bây giờ hãy tát lại tôi đi, 100 cái cũng được. Chỉ xin cô hãybuông tha cho Cát Vũ đi.
Mọi người đã phần nào hiểu ra vấn đề. Những lời bàn tán của Nhân viêncông ti đối với Nhân Mĩ thì cô sẽ không quan tâm. Nhưng hôm nay là cácchuyên gia đang đứng đây, họ sẽ nghĩ sao về cô?
- Bảo an. Cô đứng dậy đi.
- Cô đồng ý đi. Hãy đồng ý với tôi đi.
- Được. cô đúng dậy đi.
Bảo an nghe thế liền đứng dậy rồi theo Nhân Mĩ vào phòng làm việc của cô ấy trong ánh mắt của bao nhiêu người. Xem ra cô ta đang rất đắc ý vềnhững gì mình đã làm.
Bảo An đã biết được hôm nay Nhân Mĩ sẽ có một cuộc họp quan trọng nên cố tình đến đây làm mất mặt cô ta. Giả vờ làm người đáng thương có thể sẽgây được cảm tình của mọi người. Còn Nhân Mĩ chỉ trơ ra một cái mặt momà thôi. Với cô, tất vả những ai đã và đang cướp đi những gì cô yêu quíđều không đáng nhận lấy một cái kết tốt đẹp.Nhân Mĩ khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế. Cô sao thế này? Quả thực bây giờ cô không hiểu sao Bảo An lại làm vậy.
- Bảo An...
Nhân Mĩ chưa nói xong thì Bảo An đã nhếch môi cười nhạt:
- Sao? Muốn mắng mỏ gì? Muốn dạy đời gì?
- Tại sao cô làm vậy?
- Nhân Mĩ. Mày không ngu ngơ nhưng rất hay giả vờ. Hôm qua, Cát vũ đến nhà mày phải không?
- Sao cô biết? - Nhân Mĩ kinh ngạc.
Bảo An ngồi xuống phía ghế đối diện. Đôi mắt hơi sắc của cô ta như xoáyvào tận tâm can Nhân Mĩ. Cô ta giống như một con rắn độc vậy.
- Tao có nên nói cho mày biết không? Mày và Cát vũ làm gì tao đều biết. Là mày, mày đã lôi kéo anh ấy.
Nhân Mĩ vội vàng biện minh cho mình:
- Xin cô hãy tôn trọng tôi một chút. anh ấy là người đã có vợ. Tôi cũng không muốn phá hoại gia đình của các người.
Bảo An đập bàn đứng dậy và không tiếc tay tát thẳng vào mặt nhân Mĩ một cái bạt tai.
Nhân Mĩ hoàn toàn bị bất ngờ nên chỉ lặng điếng người sau cái tát nàyrồi nhìn Bảo An. Cô khẽ đưa tay lên má mình, cảm giác sự phồng rộp đãbắt đầu trên da.
- Tôn trọng? Mày bảo tao làm sao có thể tôn trọng mày trong khi mày lôikéo chồng tao vào nhà mày? Bảo tao làm sao mà tôn trọng được khi hằngđêm anh ấy chỉ gọi tên mày?
- Xin cô! Hãy để tất cả tự nhiên đi.
Bảo An nhếch môi cười nhạt rồi chỉ vào mặt Nhân Mĩ nói:
- Nói cho mày biết. Nếu như mày còn làm những trò như thế nữa thì người tao tim đến sẽ là đứa con của mày đấy.
Bảo An đẩy cửa bước ra thì có rất nhiều người đang đứng ngoài đó, có vẻnhư là họ đã nghe thấy cuộc nói chuyện không mấy tốt đẹp của hai người.Bảo An trợn mắt lên quát:
- Nhìn cái gì? Không thấy giám đốc của các người là một con hồ li tinh hay sao mà còn làm cho nó?
Một số cô nhân viên bĩu môi nhìn theo bóng dáng Bảo an đang khuất dần rồi nói:
- Cô ta mới chính là con hồ li tinh.
Nhân Mĩ gục đầu xuống bàn. Nước mắt lại lăn dài, lăn vào luôn cả chỗ máđang phồng rộp lên làm nó đau rát. Cô nghĩ có lẽ mình đáng bị như vậy.Bảo an thực ra rất đáng thương, cô ấy cũng chỉ vì quá yêu Cát Vũ thôi.
Khi nhân Mĩ bước vào phòng họp. Mọi người ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Họ cho rằng Nhân Mĩ sẽ không còn sức để chủ trì cuộc họp nữa. Nhưng Nhân Mĩ là người công ra công, tư ra tư. Khi đã bước vào côngviệc thì phải tập trung hết sức. Lúc diễn thuyết rất lưu loát và đạtđược sự thuyết phục. Cuối cùng buổi họp kết thúc vào 3h chiều. Khi rakhỏi phòng họp một giáo sư đã mỉm cười nói với cô rằng:
- Chúc mừng cô đã chiếm được lòng tin của mọi người. Chúng tôi rất yên tâm nếu được hợp tác với cô.
Câu nói này khiến Nhân Mĩ có phần nào vui lên. Ít ra thì buổi họp cũng đã thành công, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Nhân Mĩ làm nốt mấy công viếc rồi mới lái xe đến trường đón Ken.
Hôm nay Ken rất vui vì cậu bé và ba người bạn kia đã trở thành bạn tốtcủa nhau. cuối cùng thì họ cũng hiểu ra được cái sai của mình đã mắcphải trong suốt thời gian qua.
Nhân Mĩ bước xuống dắt tay Ken lên xe. Khi đã yên vị trên ghế lái cô mới mỉm cười nói:
- Ken đi học vui chứ?
Ken vừa định quay ra trả lời mẹ nhưng lại nhìn thấy bên má sưng đỏ của mẹ thì cậu vội vàng hỏi lại:
- Mẹ, ai đã đánh mẹ à?
Nhân Mĩ vội quay mắt đi và lấy tay sờ lên má. Cô cười gượng gạo nói:
- Không. Mẹ bị dị ứng thôi. Chúng ta về nhà nhé?
Ken vẫn còn là một đứa trẻ con, cậu rất dễ bị mắc lừa bởi người lớn cho nên đã không nghi ngờ gì câu nói của mẹ cả.
Cát Vũ ngồi trong một quán cà phê yên lặng làm việc. Nơi đây rất yêntĩnh cho nên anh có thể tập trung cao độ được. Thêm vào đó là hương càphê lúc nào cũng ngào ngạt khiến đầu óc anh luôn trong trạng thái tỉnhtáo.
Vừa lúc đó, vị giáo sư khi nãy nói chuyện với nhân Mĩ đã đi vào. Ông tađã nhìn thấy Cát vũ ngồi làm việc ở đây. Hai người đã có đôi lần hợp tác nên cũng có thể gọi là quen biết nhau. Nhìn thấy Cát Vũ ông ta liền hồhởi đi đến nói:
- Cát vũ. Thật trùng hợp.
Cát Vũ ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt mình. Là giáo sư Biên. Anh liền đứng dậy mỉm cười và đưa tay ra bắt:
- Chào ông!.
Ông Biên gọi một tách cà phê đen rồi cũng ngồi xuống đối diện Cát vũ trò chuyện.
- Cậu có qua lại với giám đốc bên Hoa Mĩ sao?
Cát vũ ngẩng đầu lên nhìn vị giáo sư đầy ngạc nhiên rồi hỏi lại:
- Sao ông lại hỏi thế?
- Hôm nay vợ cậu đã đến làm ầm ĩ ở công ti người ta kia kìa.
- Bảo An? Cô ấy đã làm gì?
Cát Vũ biết rằng vợ anh luôn hồ đồ, chỉ biết làm theo cảm tính nhưng côấy có cần đến mức này không? Chẳng phải hôm qua anh đã nhận lời cô ấylàm một người chồng đúng mực rồi còn gì.
- Vợ anh đã đến công ti và quỳ dưới chân tổng giám đốc của Hoa Mĩ cầuxin buông tha cho anh - Nói đến đây ông Biên liền cười khoái chí. Ôngcho rằng câu chuyện này rất thú vị - Sau đó hai người dẫn nhau vào phòng nói chuyện, khi đi ra thì vợ anh **** bới nghe rất lọt tai.
Cát vũ nắm chặt cốc cà phê trong tay. Máu trong người anh như chảy dồndập. Việc anh cần làm bây giờ là đi tìm Bảo An. Nghĩ thế anh liền đứngdậy đóng máy tính lại rồi nói:
- Xin lỗi ông! Tôi có việc.
- Nếu muốn tìm vợ cậu thì cậu hãy đi nhanh lên.
Cát vũ không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.
Anh lái xe về nhà luôn. Vừa vào nhà, Bảo An đã chạy ra nói ngọt:
- Anh Vũ. Sao hôm nay anh về sớm vậy?
Cát Vũ đưa tay lên vung một cái bạt tai mạnh khiến Bảo An ngã lăn rasàn. Cô không hiểu tại sao anh ấy lại tức giận như vậy. Từ lúc cưới đếngiờ, cho dù cô có làm sai bao nhiêu việc thì anh cũng chỉ quát tháo vàicâu rồi bỏ đi. Chưa bao giờ anh ấy đánh cô. Rồi Bảo An nghe thấy Cát vũgằn từng tiếng:
- Bảo An. Tôi và em...tại sao em lại làm như vậy? Em không thấy mất mặt hay sao?
Bảo An dường như hiểu ra Cát Vũ đã tức giận vì chuyện gì. Cô đứng dậy rồi gân cổ lên nói:
- Là ai đã nói với anh? Nhân Mĩ có đúng không?
- Là ai không quan trọng. Nhưng tôi không cho phép em làm như thế vớiNhân Mĩ. Một lần tôi đã bỏ qua, tại sao em vẫn không biết điều mà làmđiều đó lần thứ hai?
- Em không biết! Cô ta cướp chồng em.
Cát Vũ thở dài rồi hạ thấp giọng nói:
- Tôi vẫn là bằng xương bằng thịt trước mặt em, ai cướp của em nào? Nếuem đã không hiểu chuyện gì thì tốt nhất là hãy ngồi yên. Có phải tốt hơn không?
Bảo An biết mình đã sai, cô cúi gằm mặt xuống lí nhí:
- Em xin lỗi!.
Cát Vũ lại thở dài, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, lấy tay day thái dương rồi nói giọng mệt mỏi:
- Chúng ta li hôn đi.
Câu nói này như xuyên thẳng vào trái tim Bảo An khiến nó vỡ vụn trong phút chốc. Bảo An vội chạy đến bên Cát Vũ cầu xin:
- Anh Vũ! Em xin anh. Anh đừng làm vậy.
Cát vũ đấy Bảo An ra quát:
- Đừng làm vậy? Em xin tôi đừng làm vậy thế mà tại sao em lại làm vậyvới tôi? Em không nghe tôi, tại sao lại cứ thích tìm đến Nhân Mĩ? Tìmtôi, hãy tìm tôi đây này, cô ấy có tội gì không? Cô ấy đã làm gì với em?
Bảo An lại khóc. Cô lắc đầu nói:
- Không. Em mới là người có tội. Em biết lỗi rồi mà.
- Quá muộn rồi. Tôi không thể chịu nổi nữa.
Nói rồi Cát Vũ đứng dậy đi vào phòng ngủ. Anh sắp xếp quần áo và ra khỏi nhà ngay trong ngày hôm đó. Chỉ còn Bảo An bơ vơ một mình với trái timđang rất tiều tụy, héo mòn đi vì đau.
Một tuần sau.
Cát Vũ và Bảo An vừa làm xong thủ tục li hôn. Lúc đóng dấu li hôn, cóngười đã lắc đầu thở dài. Những người không hiểu chuyện thường như thế.Lẽ ra cuộc li hôn này nên kết thúc từ lâu mới phải. Chỉ là tình yêu từmột phía, nếu cứ cố chấp mà lao vào thì sẽ chỉ khiến cho tất cả cùng đau khổ và mệt mỏi mà thôi.
Lúc bước ra.
Bảo An đã nghĩ rất nhiều trong những ngày qua. Cô đã thông suốt rồi, côchấp nhận buông tay, có lẽ cô đã quá mù quàng vào tình yêu tuyệt vọng mà mình tự tạo lên. Tất cả chỉ là một bức tranh không màu do cô tự vẽ,chẳng có người, chẳng có cảnh vật. Một ngày nào đó cô cũng sẽ nhìn ra sự vô vị. Và ngày đó là hôm nay.
Trước khi bước đi cô đã hỏi Cát Vũ rằng:
- Có phải anh muốn li hôn với em lâu rồi không?
Cát Vũ nhìn Bảo An hồi lâu như để ghi nhớ hình ảnh của cô ấy. Bảo An đãquyết định sang Mĩ. Cô ấy muốn rời khỏi nơi đau khổ này, nơi đây cô đãchôn vùi trái tim mình suốt bảy năm cùng người chồng không hề yêu cô.
- Bảo An. Khi tôi đã quyết định lấy em có nghĩa là tôi sẽ chung sống với em cả đời. Dù là miễn cưỡng thì tôi cũng chấp nhận. Nhưng có lẽ chúngta không hiểu nhau.
Hai người mỗi người một con đường. Ngược nhau. Khi bước đi, không aiquay đầu lại nhìn nhau. Vì họ biết rằng, có quay đầu lại cũng không giải quyết được gì.