Ngày hôm sau thời tiết không tốt, mưa nhỏ tí tách, nhưng thật ra lại phù hợp với cảnh chia ly. Bất quá trận mưa này không kéo dài bao lâu, đại khái nửa tiếng liền ngừng, lúc đó Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường còn chưa ra cửa.
Khi trời tạnh mưa, Mạnh Tri Hành gọi điện thoại lại đây giục em ấy đến nhanh. Thẩm Đường không mặn không nhạt đáp lời, lúc này mới nói cho đối phương biết mạnh ai nấy đi đến sân bay rồi gặp.
Cách làm như thế khiến đầu dây bên kia rất không hài lòng, mới sáng sớm đã rất căng thẳng.
Thẩm Đường hoàn toàn không quan tâm chuyện này, tự mình kéo hành lý xuống, lên xe của Nguyên Nhược không nói cho Nguyên Nhược biết chuyện này.
Bởi vì vẫn còn lo lắng, Nguyên Nhược hôm nay phi thường dông dài, trên đường đến sân bay nói rất nhiều, như là đang dặn mấy bé nhỏ chuẩn bị đi xa vậy.
"Đến bên kia thì linh hoạt một chút, có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho chị, nếu như muốn trở về chị cũng có thể đi đón em, đừng có cái gì cũng gánh một mình. Còn nữa, khi đến thành phố H thì báo bình an cho chị một tiếng rồi chờ sắp xếp ổn thỏa lại cho chị hay. nhớ gọi cho mẹ chị với mọi người nữa, nếu không có thời gian thì nhắn tin cũng được, biết chưa?"
"Dạ", Thẩm Đường đáp, "Chị yên tâm".
"Chị có gì mà không yên tâm chớ", Nguyên Nhược giả bộ thoải mái, hơi hơi che giấu: "Chính là sợ em không chăm sóc tốt chính mình, qua bên đó sẽ bị nhiều thiệt thòi".
Cô chính là kiểu người mạnh miệng nhẹ dạ điển hình, lúc này vẫn không chịu thừa nhận, dọc đường miệng không ngừng nói, người nghe lỗ tai cũng muốn mọc kén.
Thẩm Đường cũng không chê cô phiền, nhẹ nhàng nói: "Chị đừng lo lắng, không sao đâu."
Làm sao có thể không lo lắng chứ, không chỉ Nguyên Nhược không buông xuống được mà mấy người còn lại trong Nguyên gia cũng vì thấy không tiện thôi chứ nếu không thì họ cũng tới đây tiễn rồi.
Sân bay cách tiểu khu một đoạn xa, trên đường kẹt xe đã làm chậm trễ thời gian, nhưng hai người họ vẫn đến đó trước một bước. Đỗ xe xong, Nguyên Nhược giúp Thẩm Đường xách hành lý, đi được vài bước, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, kín đáo đưa cho Thẩm Đường: "Cầm lấy, mật khẩu là sinh nhật của em".
Đó là tám mươi nghìn nhân dân tệ đã được chuẩn bị cho em ấy trước đây, còn có tiền lì xì của mấy người Hà Dư tặng, gộp lại cũng được kha khá.
Thẩm Đường muốn đem thẻ đẩy trở về: "Không cần đâu".
Nguyên Nhược giơ tay ôm người này, "Nhận lấy giữ cẩn thận đi, để đóng học phí sau này. Lỡ như trước khi khai giảng không thể trở về đây kịp thì cứ trực tiếp đến thành phố B trước, có đồ gì cần cứ nói với chị, đến lúc đó chị sẽ gửi qua cho em".
Xét cho cùng, thì cô cũng là người lớn hơn nên mọi việc cần phải cân nhắc chu đáo hơn, chuẩn bị đầy đủ cho mọi trường hợp. Bây giờ không phải lúc làm ra vẻ, Nguyên Nhược sẽ không nói những lời quá xúc động, cô vỗ về Thẩm Đường hai lần, mặc dù luyến tiếc như thế nào thì cuối cùng cô cũng phải buông tay.
Thẩm Đường nhận thẻ ngân hàng, vuốt ve khuôn mặt cô, không nói gì quá thâm tình.
Nguyên Nhược không có đưa người vào bên trong sân bay mà chờ ở bên ngoài, chờ nhóm người Mạnh Tri Hành đến thì cô mới quay về, không kích động giống ngày hôm qua nữa.
Mạnh Tri Hành vẫn là cái dáng vẻ kia, khiêm tốn lịch sự, quả thực là dáng vẻ bậc chính nhân quân tử, ông ta tốt bụng nói với Nguyên Nhược, "Làm phiền cô Nguyên rồi".
Nguyên Nhược không phản ứng với ông ta.
Mặt trời ló dạng sau cơn mưa, tia sáng trắng xóa vô cùng chói mắt, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong thành phố. Khoảng cách giữa thành phố C và thành phố H khá xa, máy bay băng qua bầu trời chỉ để lại một vạch trắng.
Trong nhà thiếu mất một người, bầu không khí liền đặc biệt quạnh quẽ, mọi nơi đều trống vắng. Trong nhà có dấu vết sinh hoạt của hai người nhưng hiện tại hơi thở của Thẩm Đường đã không còn, vẫn luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Nguyên Nhược không có tâm trạng đến cửa hàng nên rời sân bay liền trở về nhà, từ sáng đến tối không ra ngoài.
Vì ngày hôm qua cô không thông báo cho cửa hàng nên Triệu Giản cùng tiểu Trần không biết chuyện gì đã xảy ra, hai nhân viên một trước một sau gọi điện thoại đến, hỏi hôm nay cô có đi đến đường đông không. Nguyên Nhược nói không đi, không nhấc lên được miếng sức nào, không muốn làm bất cứ điều gì.
Cô một mực chờ đợi điện thoại của Thẩm Đường nhưng mà đối phương chỉ gửi tin nhắn WeChat qua báo đã đến, không có nhiều thời gian tán gẫu, dường như là rất bận.
Nguyên Nhược không biết rõ về Mạnh gia nên cũng không biết gì về tình hình ở thành phố H, không thể làm gì khác hơn, ngoại trừ chờ đợi cô cũng không có biện pháp nào khác. Cô rất muốn gọi cho Thẩm Đường nhưng do dự hồi lâu, cô vẫn chọn không làm phiền đối phương.
Thẩm Đường không đến thành phố H để du lịch mà là quay về để làm chuyện nghiêm túc.
Đại khái là quá buồn bực, tối hôm đó Nguyên Nhược ngủ không ngon giấc, cố gắng nửa ngày mới có thể ngủ, lại mơ mơ màng màng gặp ác mộng, mơ thấy Thẩm Lê cùng với một số cảnh lung tung hỗn loạn.
Lúc gần tỉnh dậy, cô mơ thấy cảnh lúc Thẩm Đường vừa mới tìm đến nhà cô, đứa nhỏ liền bị bệnh một trận, phát sốt, nằm trên giường yếu ớt. Cô đưa người đi bệnh viện khám, cuối cùng, hơn nửa đêm lại đưa về nhà, đứa trẻ sốt đến mê mang, siết chặt tay cô không buông, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Nguyên Nhược vẫn nhớ khi đó cô đã thức dậy rất nhiều lần vào ban đêm, một buổi tối cũng không cách nào ngủ ngon giấc, chạy tới chạy lui chăm sóc đứa trẻ kia. Sau đó Thẩm Đường hạ sốt, mệt mỏi mở mắt ra, cô thế mà lại nằm nhoài ngủ quên ở cạnh giường, mệt đừ người.
Có lẽ là giấc mơ quá chân thực, khiến lòng người khó chịu, lúc này Nguyên Nhược tỉnh lại.
Bên ngoài vừa hừng đông, trong phòng vắng lặng, cô ngủ không ngon giấc, chăn bị đẩy đến eo, nửa người trên lộ ở bên ngoài nên có chút lạnh. Cô co người lại, không lập tức xuống giường mà kéo chăn bông đắp lên trên người.
Một ngày như vậy thật sự rất gian nan, rõ ràng mới là ngày đầu tiên, nhưng thật giống như đã trôi qua rất lâu. Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm chính là xem điện thoại di động, nhưng vẫn không có tin tức gì của Thẩm Đường, khoảng cách ngàn dặm xa xôi đến nỗi ngay cả thời đại internet phát triển thế này cũng không thể vượt qua.
Nguyên Nhược ở trên giường xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cũng rời giường lúc hơn tám giờ, rửa mặt xong xuôi liền đi đến cửa hàng.
Tuần thi cuối kỳ đang đến gần, lưu lượng xe cộ và người đi đường ở phía bên này giảm hẳn, việc kinh doanh của cửa hàng bánh cũng ở mức tàm tạm. Nguyên Nhược đến cà phê sách của Hà Dư, nói chuyện phiếm ở đó hơn nửa tiếng, sau khi trở lại cửa hàng liền bắt đầu bận rộn làm việc.
Hai ngày cô không đến, việc bếp trong cửa hàng hết thảy đều do Kỷ Hi Hòa làm, không biết có phải là quá mệt mỏi hay không mà sắc mặt Kỷ Hi Hòa đặc biệt kém, như thể cô ấy đã thức trắng đêm mấy ngày rồi.
Xuất phát từ lo lắng, Nguyên Nhược muốn cho đối phương trở về nghỉ ngơi nửa ngày, việc trong cửa hàng giao cho cô là được. Nhưng mà Kỷ Hi Hòa từ chối, cố gắng gượng cười, giả vờ như không có chuyện gì: "Không sao đâu, gần đây em nghỉ ngơi rất tốt nên không cần phải trở về đâu".
Nguyên Nhược có thể nhìn ra được Kỷ Hi Hòa không thích hợp lắm, có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Chần chờ một lát, nhưng cô không hỏi gì nhiều.
Hạ Minh Viễn thật sự rời đi rồi, chưa từng trở về, nghe Thẩm Đường nói người này rời đi rất dứt khoát, toàn bộ đồ vật đều mang đi, bạn bè hay bạn học gì cũng không liên hệ nhiều, xem bộ dáng là quyết tâm muốn rời xa thành phố C.
Chuyện tình cảm thực sự khó nói, tốt hơn hết là người khác đừng xen vào.
Trong cửa hàng không có nhiều việc, nhưng mấy khoản thanh toán cùng chi phí tháng trước và tháng này cũng chưa đối chiếu xong mà Nguyên Nhược không có ý định đem việc về nhà làm, cô định trong phòng nghỉ tính toán cho xong mấy khoản này rồi về nhà.
Trong phòng nghỉ ngơi vẫn còn sót lại một ít đồ của Thẩm Đường, sách vở, chén đĩa, trên giường còn có một cái chăn mang từ nhà đến.
Khi Thẩm Đường còn ở nhà, Nguyên Nhược muốn người này đi xa một chút, hi vọng em ấy có thể phát triển tốt hơn, mà bây giờ em ấy thật sự đi xa rồi, trong lòng cô thế mà lại rất là khó chịu, bình thường cũng không có cảm giác gì mà giờ luôn cảm thấy khắp nơi đều là bóng dáng của người kia, mỗi phút mỗi giây đều sẽ nghĩ về người kia.
Ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi, Nguyên Nhược một hồi lâu cũng không thể tập trung được, trong lòng cảm thấy cô đơn đến khó hiểu.
Muộn một chút, Triệu Giản đi ra ngoài mua cơm, mang trở lại cửa hàng để ăn cùng nhau.
Người trong cửa hàng còn không biết Thẩm Đường đã đi rồi, Kỷ Hi Hòa thuận miệng hỏi: "Tiểu Đường đâu ạ, mấy ngày nay em không gặp cậu ấy, đi ra ngoài du lịch à?"
Nguyên Nhược sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, nhưng nhịn một hồi lâu mới gật đầu.
"Coi như vậy đi, đi ra ngoài một chuyến rồi".
Kỷ Hi Hòa mỉm cười, "Vậy cũng tốt, sau này học cao học sẽ không dễ dàng gì. Hiện tại có thời gian có thể đi chơi một chút, sau khai giảng có thể sẽ rất bận rộn".
Triệu Giản ở bên cạnh cũng đồng tình gật đầu, "Trước đây em cảm thấy học cao học quá vất vả nên sau khi tốt nghiệp cũng không đăng ký thi. Mẹ em đến bây giờ cũng còn khuyên em đi thi cao học nè, em nào có ý chí như vậy. Tiểu Đường có năng lực mà em thì không được vậy, em ấy thật vip pro".
Nguyên Nhược nhét một miếng thức ăn vào miệng, nhai nuốt, không thèm trả lời.
Kỷ Hi Hòa cùng Triệu Giản đúng là tán gẫu rất hợp nhau, cậu một câu tôi một câu, một bữa cơm miệng chưa bao giờ ngừng nghỉ. Triệu Giản người này kỳ thực rất có ánh mắt, nói chuyện cũng hài hước, cậu ta thấy rằng Nguyên Nhược đang có tâm trạng không tốt, vì vậy cố ý nói điều gì đó thú vị.
Nguyên Nhược không vui, Kỷ Hi Hòa lại trò chuyện cười đến vui vẻ. Có lẽ là bị người ngoài lôi kéo nên Nguyên Nhược cuối cùng cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.
Buổi tối vừa vào nhà, cô không nhịn được chủ động gọi điện cho Thẩm Đường, thế nhưng không ai bắt máy.
Thẩm Đường hẳn vẫn đang bận, hiện tại không rảnh nghe.
Gọi không được điện thoại, Nguyên Nhược sẽ không gọi lần thứ hai, nghĩ rằng đứa trẻ kia nhất định sẽ gọi khi rảnh rỗi, không gọi lại chính là còn đang bận rộn, chắc có chuyện gì đó phải làm.
Trong khi chờ cuộc gọi, cô đi tắm rửa trước, sau đó xem TV.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ trong vòng một hai tiếng gọi lại, nhưng mà chờ một cái là chờ đến hơn nửa đêm, mãi đến tận khi cô ngủ thiếp đi cũng không đợi được.
Hơn hai giờ sáng, Nguyên Nhược bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Nhấc máy lên, bạn nhỏ ở đầu dây bên kia mở miệng trước: "Chị đang ngủ sao?"
Cô còn buồn ngủ, chống cánh tay ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, cố gắng hết sức để lấy lại tinh thần, kéo dài âm uhm một tiếng.
Thanh âm của Thẩm Đường lộ ra vẻ mệt mỏi không dễ phát giác, người này che giấu thật tốt, không để Nguyên Nhược nghe thấy, ra vẻ cười nhẹ, nhỏ giọng giải thích: "Thời gian cũng trễ rồi, vốn nghĩ ngày mai gọi cho chị nhưng em sợ chị vẫn đang chờ".
Nguyên Nhược làm sao lưu ý những thứ này, cô xoa xoa lông mày, miễn cưỡng lên tinh thần, quan tâm hỏi: "Ở bên kia thế nào rồi?"
"Cũng may là không có vấn đề gì lớn", Thẩm Đường nói.
"Những người đó có làm khó dễ em không?"
"Không có".
"Thật sao?"
"Thật".
Nguyên Nhược xiết chặt điện thoại di động, lúc này mới tỉnh lại, cô trầm mặc nửa phút không lên tiếng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có một câu: "Nói dối".
Người đầu dây bên kia biện minh: "Không có".
Ngắn gọn hai chữ cũng không có sức thuyết phục nào, Nguyên Nhược tất nhiên là không tin, nhưng cô cũng không đi sâu tra cứu, biết được đối phương hẳn là không muốn nói những chuyện này, cô chuyển chủ đề trước, hỏi mấy chuyện khác.
Trước đây hai người ở chung đều thật bình thường nhưng lúc này lại trở nên dịu dàng hơn hai phần, khoảng cách không kéo họ ra xa mà trái lại xích lại gần nhau hơn.
Có lẽ là dần dần buông lỏng rất nhiều, Thẩm Đường lúc này mới chịu nói tới Mạnh gia, còn có ông ngoại thần bí kia.
"Ngày hôm nay em đến gặp ông ấy, ở trong bệnh viện".
Nguyên Nhược kiên nhẫn hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Ông ấy không nhận ra em", Thẩm Đường thành thật trả lời, "Nhìn em thành mẹ em".
Người đã già, gần đất xa trời, thần trí không tỉnh táo. Không có gì lạ khi nhìn cháu gái thành con gái của mình, dù sao thì ông ấy cũng chưa bao giờ ở cùng với cháu gái.
Nguyên Nhược sẽ không nhân cơ hội để nói xấu, suy nghĩ một chút, cô tiếp tục lắng nghe.
Thẩm Đường thờ ơ nói: "Ông ấy muốn em ở lại, trở về bên này".