Độc Chiếm Nàng

Chương 6



Máy lạnh trong phòng lớn được bật hết cỡ, hơi lạnh thổi thẳng xuống nên nhiệt độ bên trong khá thấp.

Giường rộng mọt mét rưỡi đủ cho một người ngủ, hai người hai chăn thì có hơi chật, động đậy cũng không tiện lắm mà ra bên ngoài ngủ thì không được rồi nên cả đêm nay dù thế nào cũng chỉ có thể nằm cùng nhau.

Nguyên Nhược không buồn ngủ với lại cũng không ngủ được nhưng Thẩm Đường đã thiếp đi, gần như là nhắm mắt lại đã ngủ ngay.

Căn phòng yên tĩnh, những người khác cũng chìm vào giấc mộng.

Đêm nay vừa lúc trăng tròn treo trên bầu trời, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Nguyên Nhược cẩn thận trở mình, cố gắng không quấy rầy đến người cùng giường bên cạnh.

Ánh trăng trắng nhẹ nhàng chiếu trên người Thẩm Đường vẽ nên một tầng hào quang mờ ảo, khiến em ấy trông không giống như thường ngày.

Không thể phân biệt được sự khác biệt là gì, Nguyên Nhược kinh ngạc mà nhìn chăm chú một lúc, đầu óc cô bất giác suy nghĩ vẩn vơ, nhớ đến Thẩm Lê.

Thẩm Đường và Thẩm Lê là hai chị em nhưng lại rất khác nhau cả về ngoại hình lẫn tính cách, ngũ quan Thẩm Đường sắc xảo tinh tế, cả người mang một phong thái cổ điển mà Thẩm Lê lớn lên thanh tú, có đôi mắt to và đôi môi đỏ mọng, phù hợp với gu thẩm mỹ hiện tại. Cả hai người đều có tính cách điềm đạm trầm ổn nhưng Thẩm Lê dịu dàng mà nhanh nhẹn, khi còn sống rất được lòng người khác.

Trên người Thẩm Đường lại hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng Thẩm Lê, hai người không có bất kỳ điểm chung nào.

Đêm khuya dễ dàng khơi dậy cảm xúc ẩn chứa sâu trong lòng, Nguyên Nhược có chút cảm khái, cô nhớ tới một chuyện đã qua.

Trên thực tế, trước khi chia tay, Thẩm Lê đã giao Thẩm Đường cho cô một thời gian vì cô ấy quá bận rộn với công việc, lúc đó cô cũng bằng lòng nhưng Thẩm Đường không hài lòng lắm, hai người sống ở căn nhà thuê, suốt một tháng cũng không biết nên giao tiếp với nhau thế nào, rất ít khi nói chuyện cùng nhau.

Thẩm Đường mười tuổi kiêu ngạo, cảm thấy mình bị coi như gánh nặng nên dùng chuyện này để trút bỏ bất mãn, vô cùng bướng bỉnh.

Nhưng sau đó, ai mà ngờ được rằng Thẩm Lê lại qua đời đột ngột, dường như có ai đó đã từng nói, bạn vĩnh viễn không biết được điều bất ngờ gì sẽ xảy đến vào ngày mai. Cô gái nhỏ bướng bỉnh bắt đầu học cách cúi đầu thỏa hiệp, miệng luôn nói những lời ngang ngạnh nhưng thật ra cả ngày đều không yên lòng vì sợ Nguyên Nhược sẽ không cần mình nữa.

Đoạn thời gian mới tìm được căn nhà cho thuê đó, chỉ cần trường học được nghỉ, Thẩm Đường sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không còn hạt bụi, giặt quần áo, nấu ăn, cái gì cũng làm, Nguyên Nhược tăng ca không thể về nhà sớm thì em ấy sẽ chờ chứ không tự mình ăn cơm trước hay đi ngủ trước. Nếu Nguyên Nhược ở nhà nghỉ ngơi, em ấy sẽ không bao giờ gây tiếng động dù là nhỏ nhất, thậm chí còn nấu món ngon cho cô.

Nhớ có lần, người này còn chủ động giặt tay đồ lót của Nguyên Nhược.

Hai tháng đầu đó, Thẩm Đường chỉ biết vùi đầu vào làm chuyện nhà, nói cũng không nói tiếng nào, chính là một trái bầu rầu rĩ.

Lúc trước Nguyên Nhược vì niệm tình cũ mà nhận nuôi đứa nhỏ này nhưng lại bởi vì những hành động đó của em ấy mà động lòng trắc ẩn, cuối cùng giữ đối phương ở lại bên cạnh mình, bỏ tiền ra cho Thẩm Đường tiếp tục học cấp ba và đại học.

Con người vốn mâu thuẫn, tình cảm của Nguyên Nhược với Thẩm Đường khá là phức tạp, khó có thể giải thích trong vài lời.

Trong đêm khuya thanh vắng, sau khi suy nghĩ miên man cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Lầu trên lầu dưới trong biệt thự thuê đều vắng lặng, không có động tĩnh gì, có thể trong một căn phòng nào đó còn có những màn thân mật bí ẩn mà không ai biết được, tất cả đều chìm trong bóng đêm vô biên.

Thẩm Đường người chìm vào giấc ngủ trước vào lúc trời còn chưa sáng đã mở mắt ra, lúc đó những người khác trong phòng đều còn đang say giấc, trong phòng yên tĩnh.

Nguyên Nhược ngủ không thành thật lắm, chẳng biết lúc nào đã đá chăn bông ra và lấn sang bên này, gần như nằm nghiêng tựa vào trong lòng cô.

Thẩm Đường không nhúc nhích, giữ nguyên một tư thế. Tay cô vẫn đặt trên eo của Nguyên Nhược, đó là hành vi cô vô thức làm trong khi ngủ.

Vì ở quá gần, hơi thở đều đều và ổn định của Nguyên Nhược phả lên môi cô, một lần, hai lần... Nhiệt độ điều hòa quá thấp nhưng hai người đắp chung một cái chăn lại nằm rúc chung một chỗ như vậy nên khá thoải mái, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền cho nhau.

Thẩm Đường rũ xuống mi mắt nhìn Nguyên Nhược gần trong gang tấc.

Chỉ cần tiến lại gần sát một chút nữa môi hai người sẽ chạm nhau, khoảng cách không xa, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào đối phương.

Hơi thở của đối phương có chút ấm áp khiến người ta khó có thể bỏ qua. Thẩm Đường không nhúc nhích, ngón tay mảnh khảnh cong lên, nhưng từ đầu đến cuối không có làm gì cả, cô kìm chế ẩn nhẫn cho đến khi Nguyên Nhược động đậy, theo bản năng cô liền tránh ra, suýt chút nữa đã đụng trúng chị ấy.

Buổi sáng mùa hè trong lành lại xen lẫn chút mùi vị mục nát, ẩm ướt và mát mẻ, bên ngoài có sương mù ngưng động trên kính cửa sổ rồi trượt xuống, lưu lại một vệt nước ngoằn ngoèo.

Căn biệt thự phải được trả trước hai giờ chiều nên gần mười một giờ trưa thì tất cả mọi người thức dậy. Chị Văn ở khu mới bên kia đặt trước một nhà hàng Trung để mọi người trở về cùng nhau dùng bữa cơm trưa chứ đừng rời đi liền.

Nguyên Nhược còn muốn đi đến cửa tiệm nên không đi cùng, trước tiên cô lái xe đưa Thẩm Đường về nhà, sau đó một mình vội vã đến đường phía đông làng đại học.

Mở cửa kinh doanh chính là như vậy, có thể nghỉ ngơi nửa ngày một ngày nhưng không được nghỉ quá lâu. Cuối tuần này có nhiều khách, hạn sử dụng của bánh mì và bánh ngọt cũng không để được lâu, ngay khi bán hết hàng phải thay thế càng sớm càng tốt, căn bản là mỗi ngày đều phải nướng một số lượng lớn bánh.

Ở trong cửa tiệm bận rộn một hơi là hết nửa ngày, trời tối mịt vẫn chưa kết thúc.

Ca tối không phải là tiểu Trần mà là một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi tên là Triệu Giản. Cậu ấy xuất thân từ một gia đình khá giả, đi làm chỉ vì bản thân cậu không có lý tưởng gì lớn nhưng có điều bình thường cậu cũng có trách nhiệm chỉ là không chịu khó như tiểu Trần. Khi không có khách trong cửa hàng, cậu sẽ ngồi sau quầy thu ngân chơi game trên điện thoại, ngay ở trước mặt Nguyên Nhược cũng như vậy.

Nguyên Nhược không phải kiểu chủ quá khắc nghiệt, chỉ cần cậu ta chịu làm thì sẽ không quan tâm quá nhiều, ngoài ra, việc thuê được một nhân viên sẵn sàng làm ca đêm chỉ với ba, bốn nghìn tệ thì đúng là không dễ dàng gì.

Trước khi đi nguyên Nhược đã giao cho cậu một số công việc. Triệu Giản đều nghiêm túc đáp lại.

Về đến nhà, Thẩm Đường đã nấu cơm xong, đang xem TV chờ cô.

"Ôn bài xong rồi sao?", Nguyên Nhược vừa đổi giày vừa hỏi.

"Dạ rồi", Thẩm Đường nói xong tắt TV đi vào bếp bưng đồ ăn ra.

Nguyên Nhược đi rửa tay, hỏi: "Ngày mai em có lớp không?"

"Không có lớp, ngày mai là ngày thi đầu tiên của kỳ này".

"Em thi đến khi nào?"

"Thứ ba đến thứ sáu."

Nguyên Nhược hỏi thêm một số vấn đề nữa, cũng dặn dò em ấy một hai câu.

Chỉ là hôm nay Thẩm Đường có vẻ kỳ quái, lầm lì ít nói, hỏi một câu trả lời một câu, tựa hồ có tâm sự. Nguyên Nhược cho rằng em ấy cảm thấy áp lực trước kỳ thi nên đã an ủi: "Cứ cố gắng hết sức, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, thi xong thì thả lỏng một chút, có thể đi du lịch đây đó một chuyến".

Khi kỳ thi kết thúc, hầu hết sinh viên sẽ rời trường, lúc đó việc kinh doanh sẽ khó khăn hơn, chủ yếu là nhận đơn đặt hàng trên mạng, Nguyên Nhược cũng sẽ không mệt mỏi như vậy, chỉ là tiền kiếm được sẽ ít đi rất nhiều.

Mở một cửa tiệm ở làng đại học chính là như vậy. Thời điểm cao điểm hay trái mùa đều theo lịch học ở trường.

Thẩm Đường chỉ gật đầu, múc canh ra, ấm áp nói: "Ăn cơm thôi".

Nguyên Nhược vẫn còn rất mệt sau hai ngày một đêm ở bên ngoài, vì vậy cơm nước xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ liền vào phòng, không bận tâm nhiều việc khác.

Bị ảnh hưởng bởi tuần thi nên việc kinh doanh của cửa hàng dần ế ẩm, cả ngày không có được mấy khách.

Mà trong một tuần này, Nguyên Nhược và Dư Tuyền đã cắt đứt liên lạc, cả hai đều không chủ động tìm đến nhau, dường như mọi chuyện đã kết thúc. Buổi sáng thứ sáu hôm đó, Dư Tuyền rốt cục cũng gửi một tin nhắn cho Nguyên Nhược giải thích tại sao mình rời đi sớm cùng với suốt tuần này công việc có chút rắc rối cô ấy không dứt ra được.

Dư Tuyền là một người chân thành, cô ấy có thể nắm bắt được mức độ giao tiếp, tiến lùi có chừng mực, sẽ không để cho Nguyên Nhược cảm thấy không vui.

Nguyên Nhược không quan tâm đến những điều này cho lắm, quan hệ chưa tới mức đó, bất luận xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện riêng tư của người khác, giải thích cũng chỉ vì tôn trọng mà không giải thích cũng không có chuyện gì.

Cô suy nghĩ một chút, cân nhắc từng câu từng chữ trả lời lại.

Dư Tuyền muốn mời cô đi ăn tối, thời gian được ấn định vào chủ nhật. Do dự một hồi cô vẫn đồng ý, nhưng nhớ tới lần trước bản thân đã lỡ hẹn, cô nói lần này sẽ mời, sau khi tìm được địa điểm sẽ gửi cho Dư Tuyền.

Thứ sáu là một ngày nhiều mây, buổi sáng trời âm u, có vẻ sẽ mưa bất cứ lúc nào, đến trưa thì mây đen chồng chất, tầng tầng mây đen cuồn cuộn, gió cuốn lá cây tung bay khắp đường phố.

Nguyên Nhược nhìn đồng hồ, lo lắng trời sẽ mưa, định đưa dù cho Thẩm Đường, nhưng ban đầu cô nghĩ rằng lúc này người bên kia nên nghỉ trưa, lát nữa còn phải thi nên cô vẫn chưa đi qua, định chờ thêm một chút trời mưa thì sẽ tự mình đi qua trường học đón em ấy.

Kết quả bốn, năm giờ trời mưa thật, lạch cạch giọt mưa to như hạt đậu, mưa cho đến khi kết thúc giờ thi cũng không dứt.

Nguyên Nhược tính toán thời gian gửi tin nhắn cho Thẩm Đường, sau đó lái xe đến trường đại học C. Lúc này là khoảng thời gian cấm xe, bảo vệ không cho vào nên chỉ có thể đi bộ vào.

Mặt đường dính đầy nước mưa, từng bước đi giày đều bị ướt.

Thành phố C vào tháng bảy không mưa như tháng sáu nhưng cũng không khá hơn là mấy, lâu lâu sẽ có một trận mưa như thế này.

Ở phía bên kia sinh viên thi xong ra khỏi lớp, có người bung dù đi, người không có dù thì lấy sách vở hay áo khoác che đầu chạy đi, còn dư lại số ít thì đứng trước cửa chờ tạnh mưa.

Sau khi đọc tin, Thẩm Đường thoát khỏi WeChat, bỏ điện thoại vào túi, đứng ở bên trái cửa lớn chờ đợi.

Hạt mưa lạnh lẽo tung bay, rơi vào bên này. Cô lùi lại nửa bước, trong lúc vô tình ngẩng đầu thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc ở góc phía đông của phòng học đầu tiên.

- Là Dư Tuyền đã lâu không gặp.

Bên cạnh còn có một người phụ nữ xa lạ, hình như họ đang nhỏ giọng tranh cãi, trên mặt Dư Tuyền có chút không kiên nhẫn, người phụ nữ xa lạ có chút kích động mà nắm lấy tay Dư Tuyền không buông.

Có rất nhiều sinh viên ở chung quanh, cả hai bên đã kiềm chế bản thân không dám làm ra động thái gì lớn.

Thẩm Đường đã gặp qua người phụ nữ xa lạ kia, biết cô ấy là ai. Hạ Văn Thanh, giảng viên đại học C, cấp bậc phó giáo sư ngành vật lý.

Nâng mũ áo hoodie đội lên, cô thu hồi tầm mắt, không quan tâm bên kia nữa.

Một lúc sau, Dư Tuyền và Hạ Văn Thanh lần lượt rời đi.

Khoảng hai phút sau, Nguyên Nhược cầm dù đi tới.

"Vốn dĩ chị muốn đưa dù cho em vào buổi trưa nhưng sợ làm em chậm trễ buổi thi", Nguyên Nhược giải thích, phủi mưa trên vai, sau đó vươn ô đi về phía trước, "Đi thôi, xe đậu ở cổng trường, không chạy vào được".

Thẩm Đường đi tới, sau khi đi một đoạn thì cầm lấy dù: "Để em che cho".

Nguyên Nhược tiến lại gần em ấy hơn một chút, "Thi cử sao rồi em? Khó không?"

"Cũng không khó lắm, em làm được hết", Thẩm Đường nhàn nhạt nói, lặng thinh không đề cập tới những gì vừa thấy lúc nãy.

Hai người tựa sát vào nhau đi về phía trước, mưa cũng không nhỏ đi chút nào. Đi được một quãng xa, Thẩm Đường không dấu vết đem dù nghiêng sang một bên, xa hơn một đoạn thì đổi tay trái cầm dù, tay phải ôm lấy bả vai Nguyên Nhược kéo đến sát bên mình.

Có sinh viên đội mưa đạp xe lướt ngang qua bọn họ, nước mưa bắn tung tóe.

Thẩm Đường nói: "Cẩn thận nhìn đường một chút".

Nguyên Nhược theo thói quen lùi về sau gần nửa bước để tránh, bất ngờ tiến vào trong lồng ngực đối phương.

Thẩm Đường vững vàng đỡ lấy eo cô, cứ như vậy đi về phía trước, không hề buông tay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.