Lời của cô khiến anh nhướng mày giương mắt, môi mỏng nhẹ mở, "Em đã quên lời của anh, Hợp Hoan."
Ah? Nói gì?
"Không thể khiêu khích đàn ông." Từng câu từng chữ nói xong, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, ngón tay thon dài dò vào quần lót, chậm chạp xoa cánh hoa giữa hai chân cô, sau khi cảm thấy đã đủ ướt át, mới cúi đầu nói một câu bên tai cô: "Tiểu yêu tinh." Rồi không nói gì nữa mà cởi quần lót của cô ra.
"A!" Cô ré lên một tiếng, nghiêng đầu muốn chạy trốn.
Ai ngờ anh không cần tốn nhiều sức đã áp chế cô nằm phía dưới, một tay cởi quần, một tay kéo bắp đùi cô ra, thẳng lưng dùng sức tiến vào cơ thể ấm áp từ phía sau.
"A. . . . . ." Bỗng nhiên chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa nhịn không được cả người rơi xuống sàn nhà, cánh tay có sức kịp thời giữ lại thân thể thon dài của cô, một tay mềm mại phủ trước bộ ngực mềm mại.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa nóng và tiếng nước chảy mập mờ, theo sự va chạm của người đàn ông, giọng của cô gái càng ngày càng quyến rũ, quyến rũ tuân lệnh, mà người đàn ông lại không ngừng muốn cô.
Anh rút ra dục vọng cứng rắn trong cơ thể cô, ôm cô đổi thành tư thế mặt đối mặt, một mặt hôn miệng của cô, dò lưỡi vào miệng cô rồi dây dưa, một mặt giơ cao chân của cô, đâm vào lại rút ra.
"Ừm. . . . . . A. . . . . ." Công kích mãnh liệt như vậy khiến chỉ chốc lát sau đã đạt cao trào, đôi mắt xinh đẹp mờ mịt không còn ý thức, bắp đùi thon dài bóng loáng kẹp chặt lấy thân thể của anh, thân thể trắng như tuyết mềm mại khó nhịn run rẩy.
"Gọi tên anh. . . . . . Hợp Hoan. . . . . . Gọi tên anh. . . . . ." Anh dụ dỗ, thè lưỡi liếm đôi môi xinh đẹp của cô, sức lực ra vào càng nặng nề.
"Lạc. . . . . . Lạc. . . . . ." Tinh thần cô mê man, vô thức gọi tên của anh.
"Nói cho anh biết, có muốn anh không?" Tròng mắt đen sâu sắc nhìn anh.
"A, a. . . . . . Muốn. . . . . ." Cô thở gấp, mất hồn đáp.
"Còn muốn bỏ đi không?" Tốc độ của anh chậm rồi lại càng thêm nặng nề tiến vào, "Hợp Hoan. . . . . . Bảo bối, không cho phép rời khỏi anh, nghe chưa?"
"A. . . . . . Ừ. . . . . ." Cô khó chịu uốn éo người muốn né ra, từng trận nhức mỏi ở bụng, bây giờ cô không chịu nổi.
"Đồng ý với anh đi, Hợp Hoan, sẽ không rời khỏi anh." Anh lại dịu dàng hôn lên môi của cô, giữa hai chân lại tăng sức lực ra vào.
Tại sao anh có thể vừa dịu dàng vừa bá đạo ép cô như vậy? Cô không nhịn được ủy khuất mà nghẹn ngào.
"Nói mau, Hợp Hoan. . . . . . Sẽ không chia tay với anh, có phải không?" Anh đang giữ gương mặt cô ép hỏi.
"Ô. . . . . . Em. . . . . . Em đồng ý. . . . . . Em đồng ý. . . . . . Anh bỏ qua cho em. . . . . ." Cô không chịu nổi khóc thành tiếng.
Bên tai nghe giọng nói mềm mại của cô, người đàn ông từ từ mất khống chế, cấp tốc chạy nước rút, lửa nóng xâm chiếm, cảm giác đóa hoa diễm lệ này bị anh mút cắn thật chặt.
Cô chính là một đóa hoa, trong tay anh, dưới sự hôn hít vuốt ve của anh mà trở thành đóa hoa Hợp Hoan màu đỏ, thân thể tuyết trắng nhuộm màu đỏ tươi, giữa lửa nóng này nở rộ!
Quần áo rải rác rơi xuống đất, từ cửa chính đến phòng ngủ, kéo dài quanh co thành một đường mòn.
Cây kim của đồng hồ báo thức đã chỉ 4h sáng, trên giường lớn có hai thân thể trần trụi, xinh đẹp, vẫn dán vào nhau thật chặt, tiếng rên rỉ và thở dốc là âm thanh quyến rũ nhất.
Dư âm cao trào đã lui đi, cô dựa vào trước ngực của anh, tóc dài xoăn giống như lụa đen phủ kín cơ thể tuyết trắng, anh vẫn chôn vào nơi mềm mại của cô, không rời bỏ cô giây nào.
"Hợp Hoan? Đang ngủ sao?" Anh khẽ cắn vai, gáy nhạy cảm của cô, khiến cô run rẩy một hồi, hoa huy*t giữa hai chân chảy xuống nhiều mật dịch hơn, tưới lên dục vọng to dài của anh, thoải mái khiến anh phát ra tiếng rên thoải mái.
"Em mệt quá, không cần. . . . . ." Cô vừa buồn ngủ vừa mệt, ngón tay nhỏ nhắn đáng thương nắm chặt tay của anh xin khoan dung, vẻ bất tuân và không chịu thua đi ngang qua mấy cuộc yêu tiêu hao sức lực khiến cô không còn tinh thần.
"Ừ, em ngoan ngoãn anh sẽ không động."
"Anh thật bá đạo. . . . . ." Cô ủy khuất nói.
"Từ hôm nay trở đi em ở lại đây." Anh còn có bá đạo hơn.
Cái gì?
"Muốn đi cũng không phải là không được, chỉ cần tổng giám đốc tiên sinh dám đến." Hại bảo bối của anh bị đánh, món nợ này tự nhiên sẽ tính trên đầu boss Lôi.
"Anh. . . . . . Cái người này người. . . . . . Anh ra ngoài có được không?" Cô muốn ra sức bảo vệ quyền lợi của mình với anh, nhưng bây giờ cánh hoa giữa hai chân còn ngậm lấy vật to lớn của anh, thế nào cũng cảm thấy ngượng ngùng. Không còn sức phục vụ nữa, nhưng lại trêu chọc lửa nóng của anh thêm mấy phần.
"Anh không muốn ra, làm thế nào? Hợp Hoan." Giọng anh khàn khàn quyến rũ, dục vọng nam tính chôn giữa hai chân lại càng sưng to thêm mấy phần, khiến cô vừa đau vừa sưng.
"Không cần. . . . . ." Cô hít vào một hơi, cả người căng cứng giống như tên nằm trên cung, rên rỉ kháng nghị.
"Không cần cái gì? Hả?"
"Không cần tiến vào nữa. . . . . ." Cô mắc cỡ, mặt đỏ bừng, theo bản năng thân thể co rút, ngay tiếp theo lại càng giữ chặt nơi đó của anh hơn.
"Tiểu yêu tinh này!" Không cách nào nói nên lời khoái cảm trong nháy mắt đánh trúng Lạc Dịch, anh không lên tiếng, hưng phấn bám chặt hông của cô, cứng rắn nặng nề cọ xát ở chỗ mềm mại đó, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào tê dại.
Ý thức Tô Hợp Hoan dần dần mơ hồ, bị anh chơi đùa đến mức không nói nên lời, một giây sau cùng trước khi mất ý thức, cô nhớ tới lời nói của Lạc Dịch.
Không thể khiêu khích đàn ông.
Lời này rõ là. . . . . . Quá đúng!
Buổi trưa hôm sau, cô mới chậm rãi mở mắt ra trong ngực anh, nghiêng đầu, anh vẫn nhắm hai mắt đang say ngủ.
Trong lúc say ngủ nhìn anh rất dịu dàng, không có vẻ xa cách ngàn dặm, đây là một người đàn ông khí chất lạnh lùng, nhưng cô biết, bộ dạng này lại tràn đầy cuồng dã, hừng hực ngọn lửa khiến cô hòa tan thành một bãi xuân thủy.
Mùi của anh, nhiệt độ của anh, sự hiện hữu của anh khiến cô an tâm, cảm giác này rất kỳ lạ, giống như chim bay khỏi đàn nhiều năm, rốt cuộc mệt mỏi lại có thể tìm được nhánh cây hoặc mỏm đá để nghỉ chân.