Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 104-1



Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm bị nói toạc tâm tư liền thấy ngượng ngùng. Cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, lỗ tai nhỏ hồng hồng, đôi mắt như hai hạt châu xoay mòng mòng, rõ ràng là đang rất ngượng ngùng.

Nội tâm bé nhỏ của Trương Vân Nguyệt gầm thét. Cậu con trai này của nàng thật giống như một ông cụ non, không mè nheo không làm nũng khiến cho người mẹ như nàng rất không có cảm giác thành tựu.

"Mẫu thân bảo bảo biết sai rồi. Đệ đệ ở nơi nào? Bảo bảo muốn cùng đệ đệ chơi." Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm là một đứa bé ngoan, cậu bây giờ đã biết được sai lầm của mình rồi, cho nên cậu quyết định sửa sai, đầu tiên bắt đầu từ việc cùng đệ đệ của cậu chơi.

"Đệ đệ? Bảo bảo thích đệ đệ sao? Tại sao không thể là muội muội chứ?" Trương Vân Nguyệt cười nhìn con trai hỏi, nàng thật ra thì rất hy vọng đứa bé trong bụng này là một bé gái, nếu như đứa bé trai lại gần tuổi với bảo bảo quá, rất có thể sẽ bị những người khác tìm được nhược điểm mà thừa cơ lợi dụng.

"Ah? Không phải đệ đệ?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm kinh ngạc nhìn mẫu thân mình, không phải là đệ đệ sao?

"Ha ha, mẫu thân cũng không biết sẽ là đệ đệ hay muội muội nha." Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé đứng lên đặt vào bên cạnh, Lý ma ma có lòng muốn ngăn cản động tác Trương Vân Nguyệt, lại bị ánh mắt của Trương Vân Nguyệt ngăn lại..

Chuyện nàng mang thai mới chỉ vừa truyền đi, thì con trai trên đường tan lớp về đã nghe được một vài thứ chuyện linh tinh rồi, nếu thật còn không kéo đứa bé vào gần mình, chỉ sợ đứa bé thật cho là mình có đứa bé khác cũng không cần nó nữa.

Lý ma ma cũng là người tinh ý, bà muốn tiến lên ngăn cản hoàn toàn là bởi vì lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt, sau khi bị Trương Vân Nguyệt ngăn cản cũng phản ứng kịp, không tiếp tục bước tới, chỉ cẩn thân đứng ở một bên.

Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm phát hiện mẫu thân không phải là không cần mình, lại còn ôm mình, còn rất dịu dàng nói chuyện với mình, còn trêu đùa mình, ừ,ó gì thay đổi? Chỉ là bọn người Cúc Hoa rõ ràng đã trở nên thận trọng hơn rồi.

"Mẫu thân, đệ đệ muội muội ở nơi nào?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm đối với đệ đệ muội muội chưa từng thấy qua đó đột nhiên cảm thấy rất là tò mò.

"Muội muội ở trong bụng mẫu thân, phải đợi tám tháng nữa mới có thể từ trong bụng mẫu thân ra ngoài chơi cùng bảo bảo nha." Trương Vân Nguyệt cười nói với bảo bảo, nàng sẽ không để cho con của mình trở mặt thành thù, nàng sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm huynh đệ rut thịt của bọn họ.

"À?" Cái vấn đề mang thai này hiển nhiên quá mức cao thâm, đối với anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm mới chỉ có ba tuổi mà nói, khái niệm mang thai còn chưa có hình thành trong não của cậu.

"Ha ha"

Trương Vân Nguyệt nhìn bộ dạng ngây ngô khó gặp của con trai mình, trực tiếp nở nụ cười.

"Bảo bảo lúc trước cũng như vậy nha, bảo bảo lúc còn rất nhỏ cũng ở trong bụng mẫu thân, từng chút từng chút một lớn lên, lớn đến một lúc như vậy, bảo bảo cũng mới từ trong bụng mẫu thân ra ngoài, sau đó bảo bảo lại từng chút từng chút lớn được như bây giờ." Trương Vân Nguyệt vừa nói vừa dùng tay biểu hiện cho bảo bảo biết lúc mới ra đời cậu lớn chừng bao nhiêu.

Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm nghe được lời mẫu thân mình nói, vô cùng hiếu kỳ nhìn xuống bụng mẫu thân mình, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được sao có thể mang được một đứa trẻ lớn như vậy ở trong đó.

"Mẫu thân, gạt người." Bảo bảo quan sát một phen, xác nhận ở trong đó không thể nào có thể có một đứa bé, nghiêm túc nhìn Trương Vân Nguyệt nói.

"Ách. Không có nha. Không tin con có thể hỏi những người khác, dĩ nhiên hỏi phụ hoàng của con cũng được, phụ hoàng của con nhất định sẽ giải đáp cho con." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói.

Nàng thật sự thật tò mò thời điểm khi Triệu Khải Hâm nghe được con hắn hỏi hắn về vấn đề mang thai, nét mặt của hắn sẽ ra cái dạng gì? Khẳng định rất có ý tứ.

"Phụ hoàng cũng biết?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi mẫu thân của mình.

"Dĩ nhiên là biết, bảo bảo về đã lâu vậy rồi, có đói bụng hay không?" Trương Vân Nguyệt quyết định chấm dứt dây dưa với con trai về vấn đề rốt cuộc có hay không có đứa bé ở trong bụng nàng, cái vấn đề này hãy để cho cái người làm cha Triệu Khải Hâm tới giải đáp thì tốt rồi.

"Đói bụng." Kèm theo câu trả lời, bụng của anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm cũng rất cho mặt mũi "ọc ọc" kêu hai tiếng.

"Bụng nói nó rất đói rồi." Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm rất nghiêm túc nhìn Trương Vân Nguyệt nói.

Trương Vân Nguyệt ngây ngẩn cả người, nàng là không ngờ con trai của mình còn có một vẻ mặt hút hồn như vậy, thật đáng yêu có phải không nhỉ?

"Đáng yêu quá?" Trương Vân Nguyệt đối với sức hút của đứa con nhà mình một chút sức chống cự cũng không có, trực tiếp ôm người đến bên cạnh, hôn hai cái.

"Dụ dỗ?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm đỏ mặt. "Mẫu thân, nam nữ thụ thụ bất thân. Không thể ôm ấp."

"Phốc ~ khụ khụ, con trai ngoan, đó là chuyện sau này lớn rồi, con bây giờ còn nhỏ, không cần lo lắng cái gì thụ thụ bất thân. Lại tới cho mẫu thân thơm một cái, ôm hôn là biểu hiện của mẫu thân yêu thương con. Chẳng lẽ con trai ngoan không thích mẫu thân yêu thương con sao?" Trương Vân Nguyệt nói xong mắt liền có ánh lệ đảo quanh, một bộ dáng muốn khóc, khiến anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm trợn tròn mắt.

"......" Mẫu thân sao lại khóc? Sao lại khóc?

"Mẫu thân sẽ không khóc nha, bảo bảo cho mẫu thân hôn một cái là được." Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm rất nỗ lực đè xuống sự ngượng ngùng trong trái tim nho nhỏ của mình, đồng thời cũng đè xuống kích động trong lòng, ừ, bị mẫu thân ôm hôn gì đó mặc dù ngượng ngùng nhưng cậu cũng rất là thích nha.

"Ai nha, thật đúng là bé ngoan của mẫu thân." Trương Vân Nguyệt vui vẻ thơm hai cái lên gò má của con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.