"Làm sao ngươi biết là mình bị bán vào cung? Nhìn bộ dáng của ngươi giồng như đã từng được học qua văn thơ" Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng hỏi tiểu nội thị, trong lòng đối với tiểu nội thị này có một chút thương tiếc.
Mặc dù biết rằng trong hoàng cung này dù bất cứ chuyện gì cũng có thể dính dáng đến một chút âm mưu quỷ kế nào đó, nhưng vốn là người lúc mang thai luôn có tình mẫu tử nhiều hơn bình thường.
Tiểu nội thị ngẩng đầu nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, rồi lại cúi đầu. Trương Vân Nguyệt nhíu mày, tiểu nội thị có một ánh mắt rất phức tạp, hình như là đang oán hận cái gì, lại giống như là chấp nhận, nhưng vẫn có chút uất ức, không cam lòng.
Một ánh mắt phức tạp như vậy mà lại xuất hiện trên người một đứa trẻ chỉ khoảng bảy tám tuổi, Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất khó mà có thể tin được, đứa bé mới bảy tám tuổi mà thôi, coi như ở cổ đại trẻ con trưởng thành sớm, cũng không có khả năng trưởng thành sớm đến mức độ này?
Cho dù là người đã trưởng thành đã từng trải qua cũng chưa chắc có những cảm xúc phức tạp như vậy.
"Thế nào? Là trong nhà đã xảy ra chuyện?" Trương Vân Nguyệt ngồi ở trong đình hỏi tiểu nội thị, trong lòng đã xác định nhất định là trong nhà đã xảy ra biến cố lớn mới để cho hắn bị bán vào cung.
"Mẫu thân cùng tỷ tỷ đều đã mất rồi, chỉ còn lại một ta thôi" Tiểu nội thị chép miệng nhỏ giọng nói.
"Cha ngươi đâu?"
"Phụ thân không quan tâm ta cùng tỷ tỷ" Trên mặt tiểu nội thị chợt lóe lên hận ý mà Trương Vân Nguyệt cũng không bỏ sót biểu cảm này, nàng hiểu, nếu nói không cần chỉ sợ là đã thật sự bị bỏ rơi!
"Ngươi mau trở về đi, đến lúc đó tỷ tỷ nhất định sẽ giúói một chút với tổng quản Ngự Thiện Phòng, lần này trước hết sẽ không phạt ngươi, về sau ngươi cũng nên cẩn thận một chút" Trương Vân Nguyệt cười nói, cũng không có nói tới chuyện gì như muốn đem người lưu lại, tình cảnh này rất quen thuộc, trong tiểu thuyết cũng rất hay xảy ra chuyện như vậy.
Nhân vật nữ chính cứ cẩu thả cứu một người như vậy, sau đó người này sẽ ôm ý định báo đáp lại ân tình, về sau trong thời khắc mấu chốt mà cứu nữ chính một mạng. Nhưng rất đáng tiếc, thật lòng thì Trương Vân Nguyệt cảm giác mình không có được cái số mệnh như người nữ chính kia, mặc dù nàng cũng cảm thấy tiểu tử nội thị này rất đáng thương, rất đáng tiếc, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ đem nguy hiểm đặt ở bên cạnh mình.
Ai có thể biết được hắn không phải là bị người khác an bài?
Xuân Hoa há miệng muốn khuyên chủ nhân nhà mình đem tiểu tử này làm nội thị làm việc ở bên trong cung Vĩnh Ninh, nhưng thấy anh mắt chủ nhân nhà mình rất kiên định, lời đến khóe miệng liền nuốt xuống, chỉ thương tiếc nhìn theo bóng người nhỏ bé đang rời đi, trong lòng đối với việc chủ nhân nhà mình không có tấm lòng đồng cảm như vậy cảm thấy rất khó để mà lý giải, không phải người ta nói sau khi mang thai phụ nữ đều rất dễ mềm lòng sao?
"Được rồi trở về" Đối với các nha hoàn bên cạnh Trương Vân Nguyệt phát hiện trừ ba ma ma rất bình tĩnh, hơn nữa từ ánh mắt có thể nhận ra họ vô cùng tán thành cách xử lý vừa rồi của mình, nhưng những người khác đều vô cùng không tán thành, thậm chí trong mắt Xuân Hoa còn có một chút xíu bất mãn.
Trương Vân Nguyệt nhíu mày, chắc sắp tới đây mấy người này không thể giữ lại ở bên người nữa rồi.
Sau khi trở lại Vĩnh Ninh cung, Trương Vân Nguyệt nằm ở trên ghế dựa nghỉ ngơi, sau khi mấy ma ma rời khỏi đây, chỉ còn lại Cúc Hoa cùng Xuân Hoa hai người ở lại bên cạnh hầu hạ Trương Vân Nguyệt.
Cúc Hoa nghĩ đến chuyện mà mình từng gặp phải trước kia, lúc đó dưới sự giúp đỡ của chủ nhân mà nàng lại được cứu, nhưng bây giờ tại sao chủ nhân lại không nguyện ý cứu người nữa rồi? Chẳng lẽ là bởi vì thân phận đã cao lên cho nên lại thấy những nô tài này trở nên chướng mắt rồi?
"Có chuyện gì nói" Trương Vân Nguyệt nhíu nhíu mày, Cúc Hoa cùng Xuân Hoa đứng hai bên, cho nên vốn là nàng muốn nghỉ ngơi, nhưng hai người lại không ngừng phóng ra không khí oán niệm, còn dùng mắt cố chấp nhìn chằm chằm nàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng nghỉ ngơi
"Chủ nhân, tại sao ngài không cứu tiểu nội thị đó? Hắn ta rất đáng thương" Xuân Hoa là người rất hoạt bát, ngày thường Trương Vân Nguyệt vẫn cưng chiều nàng ta, chỉ vì muốn điều chỉnh lại không khí một chút, cưng chiều như vậy thật ra đã khiến nàng có chút không cố kỵ gì nữa rồi.
"Sao? Ngươi nói nàng đáng thương? Đáng thương ở chỗ nào?" Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói, trong lòng đối với mấy nha hoàn bên cạnh có chút thất vọng, mặc dù hình như họ cũng đối với nàng rất tốt, nhưng cũng rất dễ nhận thấy họ không đặt nàng ở vị trí đầu tiên!
Nếu như họ đặt nàng ở vị trí trên hết, như vậy thì cũng sẽ không nghĩ cái tiểu nội thị đó là đáng thương, mà sẽ suy nghĩ xem tiểu nội thị đó có tạo thành tổn thương gì đối với nàng hay không.
"Chủ nhân, ngài cũng thấy nó khóc thê thảm như vậy, cả người bẩn thỉu, chẳng lẽ không đáng thương sao? Nhỏ tuổi như vậy lại phải ở Ngự Thiện Phòng rửa chén, cũng bởi vì làm vỡ chén mà không dám trở về, không đáng thương sao?" Xuân Hoa kinh ngạc nhìn chủ nhân nhà mình, thế nhưng lại hỏi nàng ta cái tiểu tiểu nội thị đó đáng thương chỗ nào?
"Chỉ như vậy mà đã gọi là đáng thương? Tiểu nội thị đó cũng đã tám tuổi rồi phải không? Ở nhà dân chúng bình thường, năm tuổi đã phải bắt đầu giúp đỡ làm chuyện nhà, tám tuổi rửa chén là rất bình thường không phải sao? Làm việc không tốt chẳng lẽ không hề bị trừng phạt sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng những nhà dân chúng bình thường làm vỡ bát đũa không cần bị đánh? Ta lại nghĩ nếu là nhà dân chúng bình thường chỉ sợ sẽ còn bị đánh thảm hại hơn? Chứ chưa nói đến chuyện bát đũa trong cung lại rất đắt tiền" Trương Vân Nguyệt nhàn nhạt nói xong, nàng thật sự không cảm thấy có gì đáng thương, nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi.
Dù sao trước kia đứa bé đó cũng là đọc qua sách vở, hài tử như vậy lại bị bán vào hoàng cung thành một nội thị, không đáng thương sao? Về phần đáng thương cái gì, thật buồn cười, nếu sống trong nhà dân chúng bình thường thì còn đáng buồn hơn, nhớ lại lúc nhỏ của thân thể này, ngay từ lúc bắt đầu biết đi đã phải làm việc nhà rồi, mới bắt đầu thì lau bàn, rồi đến quét sân đến rửa chén, mà cũng không phải chỉ có bấy nhiều chuyện không thôi.
Lần đầu tiên rửa chén kết quả bởi vì nàng nhiều lần làm rớt mà dẫn đến chén rời trên mặt đất làm bể một góc, kết quả là bị đánh bằng chổi thiếu chút nữa mất đi nửa cái mạng!
Hoàng cung này, lúc nảy nơi nàng đi vào là Ngự Hoa Viên, không nói đến chuyện thủ vệ canh phòng rất nghiêm ngặc, mà một tiểu nội thị như vậy, thị vệ tuyệt đối sẽ không cho phép hắn xuất hiện tại Ngự Hoa Viên, ai biết được hắn sẽ va phải người nào? Đến lúc đó những thị vệ kia có khi lại phải liên đới bị phạt!