Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 145



"Ừ, ừ!" Trương Vân Nguyệt gật đầu, sợ lửa a, so với Hồng Y đại pháo của Minh triều thì sức công phá có lợi hại hơn không nhỉ? Trương Vân Nguyệt thật lòng rất tò mò.

Sau khi ăn xong Triệu Khải Hâm mang theo Trương Vân Nguyệt cùng hai đứa con của hắn đến Huyền Uy môn nơi đặt đại pháo, Huyền Uy môn là cánh cửa tiến vào Hoàng cung duy nhất của đại bộ phận quân đội, đại pháo này từ thời tiền triều đã có, chỉ tiếc Hoàng đế tiền triều không được lòng dân.

Cho nên đại pháo này cũng không mang đến lợi ích gì.

"Hoàng thượng, vật này khi bắn cự ly có xa lắm không?" Trương Vân Nguyệt nhìn cục sắt bên kia, thật to a, nhớ lại kiếp trước hình như nàng cũng không có đi du lịch, mặc dù biết Minh triều có thứ gọi là Hồng Y đại pháo, nhưng đáng tiếc nàng chưa được tận mắt trông thấy.

Nàng cũng đã từng nhìn qua thứ này trên mấy bộ phim truyền hình, chẳng qua là đại pháo trước mắt này, tựa hồ càng thêm cồng kềnh, đúng là chỉ có thể dùng để thủ thành.

"Ưm, xa nhất có thể đến ngoài thành." Triệu Khải Hâm đối với cự li bắn như thế này rất hài lòng, nếu có thể tới mấy chỗ cạnh Huyền Vũ môn, đây cũng không phải là rất yếu, Hoàng Thành là ở bên trong thành, nếu như chỉ có thể công kích ở bên trong thành, thì chẳng phải là chờ quân địch tiến tới gần Hoàng thành rồi mới có thể dùng sao? Điều này sao có thể?

"Ừ." Khoảng cách coi như xa, bất quá......

"Hoàng thượng, người nghĩ xem nếu như người hải ngoại đóng giả thành nhà thuyền, quân đội từ trên thuyền đánh chúng ta, người nói, quân đội có biện pháp ngăn cản sao?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên muốn hỏi.

"Tiểu Nguyệt tại sao nàng lại nghĩ tới chuyện này?" Triệu Khải Hâm cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, chẳng lẽ nàng biết chuyện gì sao?

"Hoàng thượng người xem những thứ này rất nặng, ở trên đất bằng chỉ có thể dùng để thủ thành, nhưng ở trên đường thủy thì khác, chỉ cần đem những thứ này chuyển lên trên thuyền cố định lại, chẳng phải thuyền đi tới đâu thứ này cũng đi theo tới đó sao? Hơn nữa vật này rất nặng, thuyền lún khá sâu trong nước, chỉ cần thân thuyền đủ bền chắc, một vài sóng gió nhỏ chẳng nhẽ không qua nổi sao?" Trương Vân Nguyệt không hiểu về mấy thứ này lắm, nhưng vẫn làm như mình hiểu mà giảng đạo.

Triệu Khải Hâm cau mày suy nghĩ, hắn biết Trương Vân Nguyệt nói không sai, nếu như đem đại pháo này đặt ở trên thuyền, thì sẽ linh hoạt hơn ở trên mặt đất rất nhiều.

"Tiểu Nguyệt đã từng nhìn thấy rồi sao?" Triệu Khải Hâm vốn không chuẩn bị truy nguyên, nhưng là chuyện này lộ ra cổ quái, mặc dù hắn biết Trương Vân Nguyệt sẽ không hại hắn, nhưng có một số việc nếu như không nói rõ ràng, trong lòng hắn sẽ rất khó chịu.

"Hoàng thượng, thiếp biết thể nào người cũng sẽ hỏi. Cho người xem, trước kia khẳng định người không nhìn thấy những thứ này." Trương Vân Nguyệt đem một quyển sách thả vào trong tay Triệu Khải Hâm, quyển sách này nàng cũng tìm thật lâu mới tìm được, mặc dù không có những thứ súng lục, nhưng cấu tạo thuyền bè lại có, trong đó có một trang mơ hồ ghi lại thuyền bè có thể phóng đại pháo.

Triệu Khải Hâm cầm lấy sách trong tay Trương Vân Nguyệt, phát hiện sách này là từ hải ngoại tới, từng chữ từng chữ được phiên dịch có thể hiểu được, nhưng mà không chi tiết, thuyền bè, lửa đạn viết trong đó chỉ là mấy từ rời rạc không rõ ràng.

"Sách này nàng lấy từ đâu?"

"Bảo Bảo lấy từ chỗ Lão sư về." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn thấy mẹ lấy ra cuốn sách mà trước đây cậu tìm được, nghi ngờ nói.

"Ta biết, Tiểu Nguyệt chẳng qua là lo lắng những quốc gia Tây phương đó sẽ dùng mấy thứ này để đối pho chúng ta đúng không?" Triệu Khải Hâm xem nội dung trong sách, phát hiện quyển sách viết rất nhiều thứ kì quái, hắn xem không hiểu.

"Hoàng thượng, thần thiếp vốn không nghĩ tới cái này, lúc đọc quyển sách này chỉ cảm thấy nó khá thú vị. Nhưng hôm nay người lại cầm súng lục tới, thần thiếp nghĩ đến trước kia đã từng nghe qua chuyện về đại pháo, lúc trước bởi vì chưa xem qua đại pháo này nên không hiểu trên sách họ viết cái gì. Chỉ cảm thấy hai thứ này hình như có chút liên quan. Nên mới mang theo cuốn sách này, chủ yếu là muốn so sánh một chút, lại không nghĩ rằng trong sách này viết chính là thật." Trương Vân Nguyệt đã sớm nghĩ tới.

Ban đầu khi nàng tìm quyển sách này đúng là bởi vì nó khá thú vị, còn những bộ sách văn ngôn, nhìn thấy thật sự khiến nàng rất đau đầu. Nên mỗi ngày nàng trừ chế thuốc vẫn cứ là chế thuốc, hơn nữa lúc đó nàng chưa trở thành Hoàng hậu, mỗi ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vì vậy tìm nhi tử để nhi tử đi tìm sách cho nàng, không ngờ được những quyển sách này lại hữu dụng như vậy.

"Sách này cho ta." Triệu Khải Hâm nói xong thu sách vào trong tay, một mình đứng dậy bỏ đi.

"Ô! Hoàng thượng! Sau này ta xem cái gì?! Người sao có thể mang sách nhi tử hiếu kính cho ta mang đi!" Trương Vân Nguyệt thấy Triệu Khải Hâm muốn lấy sách của nàng, nàng rất buồn bực nha!

Nội dung bên trong cuốn sách được viết bằng Tiếng Anh, cũng may khi nàng tốt nghiệp đại học Tiếng Anh cũng qua cấp sáu, nhưng loại Tiếng Anh này có chút cổ cổ, nàng xem cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng so với mấy quyển sách văn cổ một chữ nàng cũng không hiểu thì Tiếng Anh tốt hơn nhiều......

"Ha hả, đợi lát nữa ta sẽ cho người đem một cuốn sách thú vị khác đến cho nàng." Triệu Khải Hâm cảm thấy bộ dạng giơ chân giơ tay của Trương Vân Nguyệt rất thú vị, dạo gần đây nghe thủ hạ tuyền đến tin tức Trương Vân Nguyệt làm Hoàng hậu càng ngày càng tốt, hắn còn lo lắng nàng về sau không còn là nàng.

"Không được! Muốn ba bản!"

"Một quyển." Này hâm tự hâm.

"Ba bản! Ba bản! Nếu không đem bản kia trả lại cho ta." 

"Một quyển là một quyển nếu không thì một quyển cũng không có!"

"Người xấu, ta không muốn sách của người! Ta muốn đi tìm nhi tử! Con ta tốt nhất! Đều không cò kè mặc cả với ta!" Trương Vân Nguyệt hất đầu xoay người đi tìm nhi tử.

Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm che mặt, cha mẹ của cậu thật ngây thơ nha!

Bất quá đối với một đứa bé hiếu thuận mà nói, mẫu thân yêu cầu bình thường hắn đều đồng ý, nhưng...... Phụ hoàng đang nhìn chằm chằm cậu, cậu thấy cậu làm một nhi tử nghe lời phụ hoàng thì tốt hơn.

"Mẫu thân phụ hoàng không để cho con đi tìm sách cho người nha." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm cảm thấy, coi như hắn phải làm một nhi tử nghe lời, cũng phải cho mẫu thân biết phụ thân có bao nhiêu đáng ghét! Bản thân không cho cũng không để cho hắn làm một nhi tử hiếu thuận.

Trương Vân Nguyệt nghe thấy lời của nhi tử nhanh chóng quay đầu nhìn, quả nhiên thấy ánh mắt của Triệu Khải Hâm chưa thu hồi kịp vẻ uy hiếp.

"Hoàng thượng! Năm quyển sách, nếu như không có thì người liền ngủ ở cung Thái Cực đi! Hừ!" Trương Vân Nguyệt nói xong ôm nhi tử bỏ đi.

Triệu Khải Hâm nhìn lão bà cùng nhi tử của mình, ngây ngẩn cả người.

Vương Kỳ: ho một cái......

Bọn thị vệ: Chúng tôi không nhìn thấy gì!

Một tướng lĩnh: hoàng thượng cùng hoàng hậu tình cảm thật tốt a! Nhị hoàng tử thật đáng yêu a!

"Hôm nay các ngươi không nhìn thấy gì, nếu để cho trẫm nghe được bất kỳ lời đồn đãi nào...... Hừ Hừ!" Triệu Khải Hâm sau khi uy hiếp xong thủ hạ nhanh chóng đuổi theo lão bà.

Một tướng lĩnh & bọn thị vệ: chúng ta đều mù hết cả ~ cái gì cũng không thấy ~

"Vương Kỳ, đi chuẩn bị năm bản Du Ký." Thú vị sao, Du Ký đảm bảo rất thú vị!

Triệu Khải Hâm chờ Vương Kỳ chuẩn bị xong năm bản Du Ký, bình tĩnh đi về phía Phượng Minh cung.

"Hoàng thượng." Hàn Ngọc Cầm rất không được hoan nghênh, đứng trước mặt Triệu Khải Hâm ngăn cản đường đi của hắn.

"Chuyện gì." Triệu Khải Hâm không kiên nhẫn nhìn Hàn Ngọc Cầm đang đứng trước mặt mình, hắn còn muốn đi thân thiết với lão bà của hắn.

"Hoàng thượng, thiếp thân muốn hỏi hoàng thượng một câu, hôm nay triều đình có còn là do Hoàng thượng định đoạt hay không? Vì sao Hoàng hậu nương nương nói gì hoàng thượng liền nghe cái đấy?" Hàn Ngọc Cầm ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Hâm, gương mặt bi thương.

Sắc mặt Triệu Khải Hâm trong nháy mắt đông lạnh.

Vương Kỳ đi theo sau lưng Triệu Khải Hâm nghe thấy lời nói của Ngọc Quý phi, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang đổ ra, trong lòng cảm thấy Ngọc Quý phi hiện tại không biết bản thân đang nói cái gì a! Cho nên mới nói ra những lời này, Hoàng hậu nương nương cũng không có tham dự đến triều chánh.

Mặc dù nguyên do là vì Hoàng hậu nương nương nên Hoàng Thượng mới ban xuống một cái chánh lệnh do Hoàng hậu nương nương nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định, là do mấy kẻ thư sinh kia tự ý viết lách lung tung, Trong lòng Hoàng thượng cũng vô cùng mất hứng nên mới đồng ý bới những gì được ghi trong chánh lệnh kia.

Huống chi cái chánh lệnh kia cũng không làm thay đổi thế cục trên triều đình, sau đó Hoàng hậu nương nương cũng không xem vào thêm bất cứ chuyện gì cả. Ngọc Quý phi nói như vậy là nói quá sự thật.

"Người đâu, đầu óc Ngọc Quý phi có chút hồ đồ, các ngươi mang nàng trở về, bảo thái y chữa trị cho nàng thật tốt." Triệu Khải Hâm lạnh nhạt nói.

Hàn Ngọc Cầm không nghĩ tới trước mặt nhiều người như vậy mà Triệu Khải Hâm lại nói đầu óc của nàng có vấn đề!

"Hoàng thượng! Ngài biết đầu óc thần thiếp không có vấn đề mà! Hôm nay Hàn gia ở biên ải vì thần thiếp mà chống địch cho Cảnh Hi vương triều, ngài tại sao có thể nói đầu óc nữ nhi Hàn Gia thiếp đây có vấn đề?!" Hàn Ngọc Cầm ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Hâm, trong giọng nói tựa hồ mang theo nhàn nhạt uy hiếp.

"Các ngươi không nghe thấy trẫm nói gì hay sao?" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên một đạo sát cơ, xem ra tư tưởng Hàn gia thật lớn, lại dám uy hiếp vị Hoàng đế như hắn!

Trong đầu Hàn Ngọc Cầm đột nhiên bừng tỉnh, nàng phát hiện ánh mắt Triệu Khải Hâm nhìn nàng có chút thay đổi, lúc này mới đột nhiên phản ứng kịp nàng mới vừa nói cái gì, nàng bởi vì hôm nay Hàn gia ở ngoài biên ải kháng địch mà uy hiếp Hoàng thượng! Trời a! Đầu nàng bị cửa kẹp rồi hay sao!

"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Mới vừa rồi là đầu óc thần thiếp hồ đồ, hoàng thượng, thần thiếp không có ý tứ gì khác, hoàng thượng! Những lời nói vừa rồi là lời của một mình thần thiếp, không có một chút quan hệ nào với Hàn gia cả! Hoàng thượng! Phụ thân và huynh trưởng thần thiếp có trời xanh chứng giám tuyệt đối trung thành với Hoàng thượng, xin hoàng thượng tha thứ lời nói bậy của thần thiếp." Hàn Ngọc Cầm thật sợ, nếu để cho Hoàng thượng cảm thấy Hàn gia có những ý nghĩ không hợp với khuôn phép, Hàn Ngọc Cầm nàng không phải đã trở thành tội đồ của Hàn gia rồi sao!

Hàn gia chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy a!

Triệu Khải Hâm không có nói gì, xoay người rời đi.

Về phần Hàn gia rốt cuộc có loại ý tưởng này hay không, hắn điều tra mới biết, về phần lời nói vừa nãy của Hàn Ngọc Cầm…

"Đi điều tra một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Triệu Khải Hâm cau mày, ám vệ phản ứng là không phải là quá chậm rồi chứ?

"Hoàng thượng."

"Lục Ca? Chuyện gì?"

"Hoàng thượng, Quý phi trúng cổ độc. Giống với loại cổ độc mà ba cung nữ trong cung của Hoàng hậu nương nương trúng phải."

"Nàng ta trúng cổ độc?" Triệu Khải Hâm cau mày, trong cung còn có ai trong tay nắm giữ mấy loại cổ độc này?

"Có biết trúng từ lúc nào không?" Triệu Khải Hâm cau mày hỏi.

"Thần phỏng đoán là sau khi ba cung nữ kia bị bắt, về phần ai hạ, thần còn chưa tra ra."

"Cổ độc này là do Lục Yêu luyện ra sao?"

"Vâng" Lục Ca đối đối với chuyện giết chết Lục Yêu, lần đầu tiên cảm thấy đây là chuyện đúng, hắn không ngờ rằng Lục Yêu lợi dụng chức vụ đi làm mấy chuyện gây hại cho hậu cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.