Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 30



Lý Ma Ma sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy. Phải nói Lý Ma Ma rất tin tưởng vào cái mũi của mình, dù sao đối với phương diện nghiên cứu hương liệu bà có thể coi như là tuyệt đối tinh thông, tuy nhiên cũng chưa từng nghe qua loại hương liệu có thể khiến cho người ta sinh ra cảm giác quỷ dị như vậy!

"Trương Tiệp Dư nếu thật sự đúng là như thế, chuyện lần này chỉ sợ không đơn giản, vừa rồi nô tỳ ở ngay bên cạnh ngài nhưng không hề ngửi được mùi đó, không biết Trương Tiệp Dư có cảm nhận được mùi vị đó đến từ đâu không?" Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt chăm chú hỏi.

Lý Ma Ma thủy chung không tin có hương liệu chỉ phụ nữ có thai ngửi được mà những người khác lại ngửi không thấy, nếu như Trương Vân Nguyệt ngửi thấy mà bà lại không ngửi thấy được vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là mùi vị này cách Trương Vân Nguyệt tương đối gần!

"Này...... Ta thật đúng là không có cảm nhận được." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút lắc đầu, lúc ấy nàng đang phơi nắng rất thoải mái, đang lúc mơ mơ màng màng lại đột nhiên ngửi thấy cái mùi vị đó, làm gì còn có thứ cảm giác khác?

Lý Ma Ma cau mày, "Có phải là cái ghế nằm đó có vấn đề hay không?" Cúc Hoa đột nhiên nói với chủ tử nhà mình.

Ba ma ma ở cạnh đều sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cái ghế nằm đó. Vốn dĩ ghế nằm kia được mang ra hầu hạ cũng đã trải qua kiểm tra của ba ma ma, cho nên ba người vẫn không có nghĩ tới đem cái vấn đề này hướng vào cái ghế nằm.

"Việc này xảy ra là vì ba người chúng ta quá mức tự tin rồi." Ngọc ma ma cau mày nói với hai ma ma kia.

Lý Ma Ma cùng Ngô ma ma hai người liếc nhìn nhau, gật đầu, chuyện xảy ra hôm nay đã thật tốt cảnh tỉnh các ma ma, nếu không họ chỉ sợ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.

"Ta đi bẩm báo cho hoàng thượng." Đặng thái y nhìn ba ma ma đã biết là nơi nào xảy ra vấn đề liền xoay người đi.

Về phần cái ghế nằm có vấn đề đó, mọi người cũng không có nghĩ tới đi tìm, người kia nếu dám tính toán họ ở ngay dưới mặt họ, tất nhiên đã có chuẩn bị vẹn toàn, hiện tại chỉ sợ cái ghế nằm đó đã sớm không biết đi nơi nào rồi.

"Không được, ta vẫn còn muốn đi tìm một chút." Trong lòng Cúc Hoa vẫn là ôm ảo tưởng may mắn muốn đi tìm cái ghế nằm kia.

Qua một khắc đồng hồ, Cúc Hoa sau khi trở lại uể oải nhìn chủ tử nhà mình, "Không tìm được cũng không sao."

"Tìm được một ghế nằm, chỉ là cái đó không phải là cái ghế kia." Cúc Hoa bất đắc dĩ nói với chủ tử nhà mình.

"Cúc Hoa làm sao biết đã không phải là cái ghế kia?" Ngô ma ma nghi ngờ hỏi Cúc Hoa, đại nha hoàn bên cạnh Trương Vân Nguyệt này.

"Tôi biết rất rõ, cái ghế mà chủ tử nằm trên vị trí chỗ gối đầu có một đóa hoa mai, nhưng hiện tại cái ghế đặt ở trong phòng chứa đồ kia trên mặt ghế dựa không có hoa mai." Cúc Hoa nói thật.

Ba ma ma trong lòng cả kinh, đều nhìn được trong mắt nhau đã có cùng một suy nghĩ. Ghế nằm kia được thuộc hạ chuyển ra cho đến giờ thời gian Cúc Hoa tiếp xúc tuyệt đối không vượt qua mười cái hít thở, thế nhưng Cúc Hoa lại có thể quan sát được trên ghế dựa có một đóa hoa mai, lực quan sát không hề yếu.

"Chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?" Ngô ma ma hỏi Cúc Hoa.

"……?"

Mặt Cúc Hoa nghi hoặc nhìn Ngô ma ma, trong lòng không rõ Ngô ma ma hỏi như thế là có ý gì.

Ba ma ma thấy bộ dáng không có nói gì như vậy của Cúc Hoa, quyết định kiểm tra đo lường thật tốt sức quan sát của cung nữ Cúc Hoa này, nếu quả thật rất tốt, như vậy họ có thể giúp bồi dưỡng một chút.

Không phải vì nữ nhân hậu cung tính kế, liền vì tương lai đứa nhỏ trong bụng Trương Tiệp dư này, đứa bé sau khi sinh ra luôn cần một số người chăm sóc.

Ban đầu tinh thần Trương Vân Nguyệt không được tốt lắm, nghe nói không tìm được cái ghế dựa kia thì cũng không có nói gì. Chuyện lần này, mục đích của người kia rốt cuộc là gì nàng còn chưa có nghĩ ra được.

Mùi vị đó không phải là vì muốn mạng của nàng, cũng không phải là vì mạng của đứa bé trong bụng của nàng, như vậy rốt cuộc là tại sao? Chắc chắn không có khả năng chỉ là để nàng ói một trận? Nữ nhân hậu cung khẳng định không thể nào nhàm chán như vậy.

Đặng thái y đem chuyện tình Dao Hoa cung bẩm báo cho Triệu Khải Hâm xong, Triệu Khải Hâm nhíu nhíu mày, "Đi điều tra một chút lúc ấy ở gần Dao Hoa cung có người nào đó ẩn hiện không."

"Vâng" Vương Kỳ nhận lệnh của Triệu Khải Hâm xoay người đi điều tra. Bên trong thư phòng cung Thái Cực chỉ còn lại một mình Triệu Khải Hâm.

"Ra đây."

Một bóng người từ chổ tối đột nhiên xuất hiện ở giữa thư phòng. "Hoàng thượng."

"Người của ngươi có được cái gì."

"Không có người ngoài đi qua vùng phụ cận Dao Hoa cung, chỉ có mấy nội thị vẩy nước quét nhà và mấy cung nữ khỏe mạnh của Dao Hoa cung được ma ma sai khiến đi qua đi lại ở gần phòng chứa đồ."

"Đều là người của ai?"

"Cái này......" Ám vệ có chút chần chờ.

"Thế nào? Trong hậu cung còn có người nào mà trẫm không thể đụng tới được sao?" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn bóng dáng ám dạ đang quỳ trên mặt đất.

Ám dạ bị khí thế của Triệu Khải Hâm đè một cái, mồ hôi lạnh không khỏi vã ra, phải biết Triệu Khải Hâm chính là một cao thủ, cao thủ ở đây cũng không phải là cái loại gối thêu hoa* cũng không phải là cao thủ không có võ lực không có kinh nghiệm thực tiễn, đó là cao thủ chân chính xuất hiện từ trong đám người giết chóc!

*Gối thêu hoa: chỉ những người chỉ có bộ dáng bên ngoài, không có học thức tài năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.