Đi thẳng đến du thuyền của hắn, Đỗ Nhược mới buông tay ra.
Tựa lên lan can, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, bởi vì thật sự không ngờ Triệu Dự sẽ chấp nhất như vậy, thật là dọa người. Nàng không biết nên ứng phó như thế nào, nàng cười không nổi.
Hạ Huyền sai người thu lại cầu gỗ, thuyền liền hướng về phía trước.
Đỗ Nhược thở nhẹ một tiếng: “Chu tỷ tỷ và Tứ muội còn ở đằng kia.”
Ngoái đầu nhìn lại, Đỗ Tú đứng ở trên bong thuyền, cũng không biết là muốn tới đây, hay là muốn ở lại, về phần Chu Huệ Chiêu, cũng không thấy bóng dáng, nàng muốn Hạ Huyền chờ một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm, lại nói không nên lời, hôm nay may là hắn tới, nếu không nàng sợ sẽ gặp phải tai ương, ngược lại dừng một chút nói: “Vừa rồi đa tạ ngươi.”
Nàng thấp hơn hắn một đoạn lớn, khẽ ngửa đầu, ánh nắng rơi vào trên mặt, ôn hòa rực rỡ.
Nghĩ đến vừa rồi nàng bước nhanh một cách mừng rỡ, kéo tay áo của hắn, khóe miệng hắn vểnh lên nói: “Không cần tạ ơn.”
Chỉ là cười nhạt, nhung giống như hóa giải băng tuyết vậy, Đỗ Nhược cười lên theo, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Sự xuất hiện của Triệu Dự đã làm cho nàng kinh ngạc rồi, không ngờ Hạ Huyền cũng ở gần đây, nhưng hắn cũng không phải là người thích xem thi đấu thuyền rồng, rất nhiều chuyện hắn cũng không có hứng thú, tại sao có thể có nhàn hạ thoải mái trèo lên thuyền vui đùa đâu chứ?
Nghi ngờ khắc vào trong mắt nàng.
Hạ Huyền nói: “Vừa vặn gặp phải thôi.”
Hắn vốn là nhìn chằm chằm Triệu Dự, bởi vì hôm đó ở Khánh Xuân lâu, Triệu Dự từng dây dưa Đỗ Nhược, chẳng qua là không ngờ trùng hợp du thuyền của Đỗ Nhược gặp phải bãi hiểm, Triệu Dự vội chạy tới, hắn rốt cuộc cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc dù từ lần trở vềtừ Tương Dương, nghe nàng hoan hoan hỉ hỉ kêu Dự ca ca.
Hắn từng nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt.
Hắn vốn không cần người thân thiết như vậy.
Nhưng rồi nàng lại đến gần hắn, giống như nàng đi một bước về phía hắn, hắn liền không nhịn được muốn đi hai bước về phía nàng.
Giọng nói của nam nhân rất bình tĩnh, nghe không phải giả, Đỗ Nhược nghĩ thầm, thì ra hắn thật sự là ngồi du thuyền du ngoạn, nàng rời boong tàu, đi về phía khoang thuyền, cười hỏi: “Du thuyền này là của Ung Vương Phủ các ngươi ư, hay là mướn của người khác? Nhìn rất là phú quý.”
“Là của Vương Phủ, trong cung lúc trước chế tạo du thuyền, nhân tiện cũng kiến tạo ta một chiếc.”
Xem ra Triệu Kiên đối với hắn thật sự không tệ!
Nhưng tại sao Hạ Huyền muốn lấy oán trả ơn? Ánh mắt Đỗ Nhược chuyển đến mặt hắn, thật sự nghĩ mãi mà không rõ tâm tư của hắn, nhưng có thể công phá Trường An, giết đến mức máu chảy thành sông như vậy, có thể thấy được sự ngoan độc của hắn, mặc dù lúc nàng còn bé đã hiểu được Hạ Huyền không giống người thường, trên người hắn có sự tỉnh táo sắc bén mà ca ca không có, nhưng nàng không ngờ hắn sẽ tạo phản.
Nàng ngồi xuống nệm gấm bên trong khoang thuyền, ai ngờ lưng bàn chân bị đụng phải, nàng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng. Hạ Huyền hỏi thăm: “Sao vậy?”
Nàng tức giận nói: “Bị Đại điện hạ đá.”
Nàng cúi đầu, vén làn váy trắng lên, lộ ra tất, mắt cá chân mảnh khảnh, đang muốn xem xét, đột nhiên nhớ đến đang ở trước mặt Hạ Huyền, tay nàng dừng một chút, giương mắt nhìn về phía hắn. Ánh mắt hai người vừa vặn đối diện nhau, không biết có phải ảo giác hay không, nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên xấu hổ.
Ngay sau đó, hắn liền xoay người.
Nàng cởi tất ra, nhìn thấy một chút hồng trên bắp chân tuyết trắng, quả nhiên là bị đá bị thương, đôi mi thanh tú của nàng vặn lại, lại càng thêm chán ghét Triệu Dự.
“Nặng lắm sao?” hắn hỏi.
Nàng che lại làn váy: “Cũng không tính là nặng, ngươi quay lại đi.”
Hắn ngồi xuống đối diện nàng.
Nàng vẫn có chút tức giận, đôi môi hơi chu, giống như quả anh đào nho nhỏ.
Hạ Huyền nhìn nàng một cái, nghiêm mặt nói: “Chuyện này ngươi hẳn là nên nói cho phụ thân ngươi biết.”
Đỗ Nhược kinh ngạc, nói cho hắn biết, nàng bị Triệu Dự làm bị thương rồi ư? Nàng có chút do dự, mặc dù sau này Triệu Dự bị Hạ Huyền cướp đi giang sơn, nhưng hắn cũng là đã làm hoàng đế, hơn nữa phụ thân cũng không ghét hắn, hôm đó rõ ràng nàng nói cho phụ thân Triệu Dự sẽ phản bội bọn họ, hắn không tin tưởng.
“Cũng không biết có hữu dụng hay không.”
“Có.” hắn nói.
Đỗ Nhược buông mắt sờ vòng tay san hô màu đỏ: “Vậy phụ thân sẽ xung đột với Đại điện hạ sao?”
Thật là khó cả đôi đường, sợ phụ thân không tin, lại sợ phụ thân tin sẽ động thủ.
Lông mi nàng rung động, tâm thần không yên, Hạ Huyền nói: “Đỗ đại nhân rất có chừng mực, ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần nói hết sự tình cho hắn biết rõ ràng là được, kể cả lần ở Khánh Xuân lâu.”
Lại phải dính dáng đến chuyện đó ư, phụ thân có thể sẽ rất tức giận phải không? Trong khi Đỗ Nhược đang suy nghĩ nhìn về phía Hạ Huyền, hắn ngồi ngay ngắn, sắc mặt trầm tĩnh, không giống như đang nói đùa, hắn là đang nói cho nàng biết làm như thế nào. Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng chẳng biết tại sao, Đỗ Nhược đón nhận đề nghị của hắn như vậy.
Bởi vì hắn luôn nói châm kiến huyết (một kiếm thấy máu/trúng tim đen), nàng nói với hắn trăm ngàn câu, hắn thường chỉ một câu đã bắt được trọng điểm.
Nàng gật đầu: “Được.”
Nguyên Phùng đứng ở cửa khoang bẩm báo: “Vương gia, đến du thuyền của Đỗ gia rồi.”
Hắn đứng lên, áo bào màu đen tạo nên một trận gió.
Đỗ Nhược cũng vội vàng đi theo.
Hai người đi lên cầu gỗ, Đỗ Nhược đang yên lặng suy nghĩ đến lúc đó làm sao nói với phụ thân, tới nửa đường, nghe được thanh âm mẫu thân đối diện, nàng thấy phụ thân cũng tới, đang ở trên bong thuyền chờ nàng. Thân thể nàng bỗng nhiên lắc lư, Hạ Huyền sợ nàng ngã, theo bản năng duỗi ra tay, nắm lấy cánh tay của nàng.
Nàng chớp mắt mấy cái về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Ta phải hoàn toàn thoát khỏi Đại điện hạ, ngươi thấy ta diễn giống không?”
Thì ra là đang biểu hiện nàng bị thương rất nặng.
Hắn nhìn ánh mắt biết nói của nàng, khẽ mỉm cười: “Rất giống.” Ngón tay nới lỏng, không cam lòng rời đi, “Nếu giả bộ rồi, thì phải giả bộ đến cùng.”
Nàng cảm thấy cũng đúng, liền kiễng mũi chân, khập khễnh bước đi.
Hơn phân nửa thân thể dựa vào tay của hắn, nhưng cũng không nặng, nàng nở nang không còn như trước kia nữa, nảy nở, dần dần trở nên yểu điệu, lúc mới từ Lĩnh Nam trở về, suýt nữa nhận không ra nàng. Hiện tại nàng đã là cô nương gia, đi ở bên người, dung mạo mềm mại diệu kì, làm cho cả tháng năm cũng có vẻ tươi đẹp.
Nhưng nàng cũng không hiểu, hết sức chuyên chú giả dạng làm tiểu người què, thậm chí cũng không liếc hắn một cái.
Nhìn thấy Đỗ Vân Hác, nàng cao giọng kêu cha mẹ, thoát ra khỏi hắn, từ từ chạy về phía Tạ thị.
Tạ thị thấy nàng không thể bước đi bình thường, kinh hoảng nói: “Nhược Nhược, ngươi làm sao vậy, chân bị thương rồi sao? Làm sao lại bị thương?”
Khuôn mặt nàng ủy khuất, lại không nói lời nào.
Nhìn giống như là có ẩn tình, Tạ thị không có hỏi nữa, nói với Hạ Huyền: “Du thuyền của Chu gia chìm, chúng ta cách khá xa không đến kịp, thì ra là là ngươi đi đón sao?” Nàng nhìn phía sau hắn, “Tú Nhi đâu? Chẳng lẽ là... Ta vừa rồi hình như nghe nói là du thuyền của Đại điện hạ đi trước.”
“Vâng, ta chỉ đón Tam cô nương trở về.”
Thật sự là kỳ quái, chân mày Tạ thị vặn lại.
Hạ Huyền vấn an Lão phu nhân, liền cáo từ rời đi.
Tạ thị dẫn Đỗ Nhược cùng Đỗ Vân Hác đi đến chỗ hẻo lánh, đầu tiên là nhìn chân của Đỗ Nhược, mới hỏi: “Ngươi nhưng làm ta gấp chết rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là lúc thuyền chìm đụng phải hay sao?”
“Nương, là Đại điện hạ đánh!” Đỗ Nhược khóc nức nở nói, “Không biết tại sao hắn, luôn quấn lấy ta, lần trước ở Khánh Xuân lâu hắn kéo tay của ta, còn nói muốn dẫn ta đi ra đường khác, bây giờ cũng thế, hắn ép ta trong khoang thuyền, không có ai, ta muốn chạy, hắn hung hăng đá ta.” Nàng kéo tay áo của Đỗ Vân Hác, “Phụ thân, ta sợ, chân ta cũng đau, ta không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa!”
Lời nói làm vợ chồng Đỗ Vân Hác cả kinh ngơ ngác nhìn nhau.
Bởi vì trong ấn tượng, Triệu Dự thật sự không phải là người như thế.
Đỗ Nhược xem bọn hắn không nói gì, rất vội muốn nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng nàng thật sự không phải người biết diễn kịch, không làm sao được đành phải che chân, nói với Ngọc Trúc: “Cha nương không tin ta ngươi nói đi, vừa rồi không phải là hắn đá ta đây sao? Ta còn có thể lừa các ngươi hay sao? Ta và hắn không thù không oán, ta là thân sinh nữ nhi của các ngươi...”
Nghĩ đến chuyện trong mộng, thật sự có mấy phần bi thiết.
Tạ thị vội ôm nàng vào trong ngực: “Ta và lão gia làm sao lại không tin ngươi, chẳng qua là không rõ Đại điện hạ vì sao phải làm như vậy.
“Có lẽ là có tâm tư với Nhược Nhược.” Đỗ Vân Hác cực kỳ tức giận, hắn ngược lại đoán được mấy phần ý tứ của Triệu Dự, chỉ là coi trọng Đỗ Nhược muốn lấy nàng, nhưng nếu hai người lưỡng tình tương duyệt cũng không sao, hắn không lay chuyển được nữ nhi, vì để cho nàng gả vào hoàng cung, đương nhiên sẽ giúp đỡ Triệu Dự, nhưng Đỗ Nhược nói như vậy, nhất định là không thích Triệu Dự.
Có lẽ vì vậy hắn nghĩ dùng sức mạnh, muốn dụ dỗ Đỗ Nhược!
Buồn cười!
Đỗ Vân Hác một chưởng vỗ vào mép thuyền, Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà, Triệu Dự nhìn hào hoa phong nhã, cũng là kẻ mặt người lòng thú, cho dù nữ nhi nói không muốn, cho dù nàng cũng mới mười ba tuổi, cô nương gia còn nhỏ như vậy, hắn đã vội vã lợi dụng rồi?
Tạ thị nhìn hắn mặt đầy mây đen, vội hỏi: “Lão gia, ngài cũng không thể đi chất vấn Đại điện hạ, truyền đi, không tốt cho thanh danh của Nhược Nhược.”
Chỉ là Triệu Dự hắn, sau này cũng đừng hy vọng kiếm chác gì ở hắn.
Tạ thị sai người đỡ Đỗ Nhược đến nơi khác nghỉ ngơi, lúc này đại khái cũng biết suy đoán của Đỗ Vân Hác, hai tay nàng nắm thật chặt nói: “Lão gia, khi đó nương nương nhắc tới với ta về Nhược Nhược, ta còn nghĩ Nhược Nhược còn nhỏ, nhưng đợi đến tuổi lập gia đình, nếu như đại điện hạ cầu hoàng hậu thì làm sao? Đứa nhỏ Nhược Nhược này, không có tâm nhãn gì, mà nay lại sợ Đại điện hạ như vậy, nếu thật sự gả đi thì làm sao đây? Đều trách ta trước giờ quá nuông chiều nàng, sợ là nàng khó có thể chịu được.”
Thê tử khôn khéo mẫn tiệp lộ ra vẻ lo lắng, tay Đỗ Vân Hác đặt trên đầu vai nàng: “Ngươi chớ hoảng sợ, chuyện này ta tự có chủ trương.”
Trong lòng hắn đã có dự tính, Tạ thị thở phào nhẹ nhõm, tựa vào trong lồng ngực của hắn: “Như vậy cũng tốt, chỉ là ngươi cẩn thận một chút chớ đắc tội với hoàng thượng.”
Đỗ Vân Hác nói: “Ta sẽ không đích thân ra mặt.”
Tạ thị có chút kỳ quái, nhưng nàng tin tưởng trượng phu, không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Lúc này Đỗ Nhược đang ở bên cạnh Lão phu nhân, tổ tôn hai người ngồi cùng nhau, sợ Lão phu nhân lo lắng, sớm đã thương định trước với cha mẹ, giả nói là va chạm làm bị thương, Lão phu nhân vẫn rất yêu thương nàng, nói với nàng: “Cô nương gia chỗ nào cũng đều tinh quý, ngàn vạn lần không thể lưu lại vết sẹo, đợi đến lúc về phủ, nhất định phải lấy khư ứ cao xoa lên.” Lại nhìn ra phía ngoài, “Tú Nhi sao còn chưa có trở về? Nha đầu này chơi đến mê rồi, ngươi đụng bị thương nàng cũng không về, còn ở trên thuyền của Đại điện hạ sao?”
“Có lẽ không thấy ta bị thương a.” Đỗ Nhược nói.
Lão phu nhân xoa bóp ấn đường.
Đỗ Dung cũng ngồi ở bên cạnh, liếc mắt nhìn ra phía ngoài, thấy Chương Phượng Dực thủy chung vẫn không đi, đã đứng ở bên ngoài khoang thuyền một hồi rồi, nàng rốt cuộc có chút không đành lòng, thừa dịp tất cả mọi người hỏi chuyện Đỗ Nhược chìm thuyền, bước nhanh ra bên ngoài.
Nhìn thấy nàng, Chương Phượng Dực cảm thấy đợi lâu nữa cũng đáng, đầy mặt đều là ý cười.
Thoạt nhìn có chút ngu ngốc, Đỗ Dung buồn cười, đi về phía đuôi thuyền, hắn đi theo, mắt thấy không có người, nhẹ giọng nói: “Dung Dung, lần đó là phụ thân ta không đúng, hắn uống chút rượu trong lòng cao hứng, nói với phụ thân ngươi lời không nên nói, ta vốn định nói hắn mời các ngươi tới nhà làm khách, mới trịnh trọng cầu hôn. Là ta có lỗi với ngươi, ta nên cùng đi với phụ thân, thì đã không phát sinh chuyện như vậy!”
Hắn xin lỗi rất thành khẩn, không đùn đẩy một chút nào.
Đỗ Dung biết rõ nguyên do, sắc mặt liền dịu xuống, nàng đoán Chương Phượng Dực cũng không lỗ mãng như vậy, mặc dù hắn thích nàng, ngày bình thường cũng không có quy củ, nhưng tấm lòng của hắn đối với nàng là thật.
Nhưng mà dù thế nào, chỉ sợ phụ thân cũng sẽ không đồng ý, trong lòng nàng lại sinh ra một chút bi thương.
Giống như là có thể nghe được tiếng thở dài dưới đáy lòng nàng, Chương Phượng Dực vội nói: “Dung Dung, ta nên làm thế nào, mới có thể để cho Đỗ đại nhân gả ngươi cho ta? Ta đi gặp hắn, hắn hình như rất có thành kiến với ta, hoặc là ta nên... Nhị điện hạ muốn đi Lan Châu, nếu ta đi theo, thu phục được quân Kim, lập nhiều quân công, phụ thân ngươi có thể đáp ứng hay không?”
Vì nàng, hắn vậy mà muốn đi đánh giặc.
Đỗ Dung lắc đầu: “Cái này không có quan hệ đến ngươi, ngươi hãy chờ một thời gian.”
Câu trả lời của nàng lấp lửng, nhưng bất kể như thế nào, nàng cũng không cự tuyệt gả cho hắn, Chương Phượng Dực rất vui mừng, nhìn nàng nói: “Dung Dung, dây trường mệnh của ta đâu?”
Phạm lỗi như vậy, còn trông mong nàng làm dây trường mệnh cho hắn, Đỗ Dung mắng hắn: “Hừ, ngươi còn có mũi mặt nói vậy à!”
Mặt Đỗ Dung đột nhiên có chút đỏ, cúi đầu nói: “Ta đi về trước.”
Nàng đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn giữ chặt tay của nàng lại buông ra, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ tìm cách.”
Nàng đi càng nhanh hơn.
Trở lại bên trong khoang thuyền, tim vẫn còn đập bịch bịch.
Mặt mày tươi đẹp như phù dung, Đỗ Oanh nhìn thấy nàng, cũng không biết nên vui hay buồn, chỉ cảm thấy ngực đau một trận, nàng bịt miệng lại, không để ho ra tiếng, sợ quấy rầy Đỗ Dung, lại sợ nàng thương tâm, đời này thứ nàng sợ quá nhiều, có đôi khi thật muốn sớm chết đi cho rồi.
Nhưng đệ đệ còn chưa lớn, mẫu thân vẫn làm cho người vừa yêu vừa hận như vậy, chỉ có đại tỷ của nàng, tốt như vậy, nàng nên có một nhân duyên tốt hơn.
Bên ngoài khoang thuyền lúc này truyền đến một tiếng quát chói tai, hẳn là thanh âm của Đỗ Vân Nham, Đỗ Nhược vểnh tai nghe, thì ra hắn đang hét ra lệnh Chương Phượng Dực rời đi.
“Trên thuyền đều là nữ quyến của Đỗ gia, một ngoại nam như ngươi ở chỗ này làm gì?” Đỗ Vân Nham mặc quan phục màu xanh đậm, hắn hiện đang giữ chức Binh bộ lang trung, bản lãnh không lớn, kiểu cách nhà quan lại đủ mười phần, thanh âm rất là hùng hậu nói, “Ngươi hiện tại rời khỏi du thuyền cho ta, ta bất kể ngươi có thuyền hay không, cho dù nhảy xuống nước cũng phải đi!”
Đỗ Lăng không ngờ Nhị thúc vừa về đến đã có bộ dáng này, hắn nói: “Là ta mời bá khởi đến chơi, Nhị thúc, sao ngươi lại đuổi hắn đi? Ngoại nam cái gì chứ, hắn cũng không phải là không quen biết bọn muội muội!”
“Quen biết là có thể không có quy củ sao?” Đỗ Vân Nham nói, “Ngươi cũng không ra thể thống gì!” Hắn nhìn chằm chằm Chương Phượng Dực, “Ngươi mau rời đi, niệm tình phụ thân ngươi có mấy phần giao tình với Đỗ gia chúng ta, ta sẽ không sai người động thủ.”
Hắn hôm nay đặc biệt tới bái phỏng, vừa mới gặp Đỗ Vân Nham cũng rất cung kính, nhưng cũng không đổi được một sắc mặt tốt của hắn.
Khó trách Đỗ Dung bảo hắn chờ một thời gian.
Xem ra trong lòng Đỗ Vân Nham hoàn toàn chướng mắt mình, Chương Phượng Dực rốt cuộc tuổi trẻ khinh cuồng, lúc này không tự chủ được liền sinh ra vài phần tức giận, hắn là tôn trọng Đỗ Vân Nham mới có thể ủy khúc cầu toàn, nhưng hắn cũng không thiếu nợ Đỗ Vân Nham cái gì, Đỗ gia có thể có phú quý như hôm nay, không có công lao của phụ thân sao?
Phụ thân ở dưới trướng Đỗ Vân Hác vào sinh ra tử, chịu bao nhiêu vết thương, cho dù Đỗ Vân Hác cũng chưa từng xem thường hắn, còn thường uống rượu với hắn.
Đỗ Vân Nham thì tính là cái gì?
Hắn đứng thẳng sống lưng, nâng cằm lên, đối diện với Đỗ Vân Nham, không nhúc nhích.
Đỗ Nhược từ trong khoang thuyền nhìn sang, thấy hai con ngươi của hắn, trong lòng không nhịn được giật mình, đó là sự ẩn nhẫn trước giông bão, chỉ cần Đỗ Vân Nham nói thêm hai câu, có thể Chương Phượng Dực sẽ không nhịn được, hắn vốn cũng không phải là người hiền lương gì, hắn là dã lang (sói) trong núi!