Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 58: 58: Nên Xem Lại Mối Quan Hệ





Đêm đó, sau khi rời khỏi biệt thự, Hạ Thường Hi uống say cùng Sở Lập Thành và Phong cả một đêm.

Thân là con gái, cô không chống đỡ nổi mà ngất đi, Sở Lập Thành đành phải bế cô trở về phòng ngủ, sau đó mới có thể nghỉ ngơi chuẩn bị lo liệu "hậu sự".Thuộc hạ của anh điều tra ra được trước kia Chu An Na từng thẳng thừng chia tay một người bạn trai, kết quả anh ta không phục, liên tục đeo bám cô ta cho đến tận bây giờ.

Nhân cơ hội đó, anh cho người dọa hắn một chút, không ngờ gan hắn bé tí đã mau chóng nghe lời anh, thậm chí là tình nguyện trở thành hung thủ cho cái chết của Chu An Na.Mọi chuyện đều được lên kế hoạch theo ý muốn của Hạ Thường Hi từ sớm, nhưng anh và Phong đều nghĩ ngay giây phút cuối cùng cô sẽ thay đổi ý định của mình, không ngờ cô gái bé nhỏ đó thật sự không hề thủ hạ lưu tình, thẳng tay bắn chết Chu An Na.Dấu vân tay của tên bạn trai cũ được tìm thấy trên khẩu súng, cộng thêm tinh dịch bên trong cơ thể nạn nhân là minh chứng đủ để kết luận vụ án, cảnh sát khép hồ sơ, tuyên án tử hình.Hạ Thường Hi dùng hết mọi nguồn lực bưng bít mối liên hệ giữa Chu An Na và Wonderland, có như thế thì vụ việc này mới không ảnh hưởng đến công ty của cô được.Mùng 1 Âm lịch, đường phố tràn ngập sắc đỏ, người người nhà nhà xúng xính váy áo đi hội Tết, không khí đông vui ấm áp vô cùng.

Tuy nhiên ngoài những người nhiệt tình đón Tết, còn có một số người không hề để tâm đến dịp lễ lớn này.Phồn Hoa, nắng sớm chiếu vào phòng ngủ, xuyên qua rèm cửa hắt lên hai thân ảnh đang dính sát vào nhau.Hạ Thường Hi bị Trịnh Minh Thành bao trọn vẹn cơ thể vào trong vòng tay, như cũ, một bàn tay của hắn vẫn cố định đặt trên bầu ngực cô.

Chóp mũi cao thẳng để ngay đỉnh đầu nhỏ, mỗi lần hít thở đều ngửi được mùi hương êm dịu từ cô, giống như loại hương liệu đắt đỏ nhất thế giới giúp hắn an tĩnh mà ngủ.Tiếng chuông báo thức vang lên xé tan không gian yên tĩnh, Trịnh Minh Thành duỗi tay lọ mọ rờ được điện thoại, mắt nhắm mắt mở tắt đi chuông báo inh ỏi, sau đó bàn tay lại ngoan ngoãn trở về vị trí mềm mại kia.Chuông báo thức kêu rất to làm cho Hạ Thường Hi cũng nhíu mày tỉnh giấc.

Cô khẽ kêu vài tiếng giọng mũi, cựa quậy, càng làm cho vòng tay rắn chắc bao chặt lấy cô hơn."Ngủ tiếp đi..." Trịnh Minh Thành thuận tay xoa xoa bầu ngực của cô một chút, sau đó thu tay ôm siết cô, co chân lên kẹp bắp đùi mềm mịn của cô lại, hoàn toàn xem cô là gối ôm của hắn."Tối qua anh không tắt báo thức à..." Hạ Thường Hi mang theo cơn ngáy ngủ hỏi hắn, mắt nặng trĩu không mở lên được, đây chính là hậu quả của một đêm không ngủ của hai người họ."Quên mất..."Hắn chỉ trả lời qua loa sau đó hai người chẳng ai nói gì nữa.Trịnh Minh Thành xoay lưng về phía cửa sổ, còn Hạ Thường Hi thì hướng mặt trực tiếp về phía ánh nắng, vì vậy ánh sáng chiếu vào làm đau mắt cô, chẳng cách nào nhắm mắt tiếp tục ngủ được nữa.

Cô khó chịu mở mắt, gạt bàn tay trên ngực sang một bên, nhích người nén cơn đau ngồi dậy."Sao thế...?" Trịnh Minh Thành sau khi trải qua một đêm sung sướng tâm trạng rất tốt, không bị hành động của cô làm cho khó chịu, ngược lại hắn còn nhích đến gối đầu lên đùi cô, tay ôm lấy chân cô vô cùng thỏa mãn."Tránh ra nào, tôi muốn đi tắm." Hạ Thường Hi vỗ vỗ gò má hắn, chỉ là một động tác bình thường nhưng lại chẳng khác nào một đôi vợ chồng mới cưới."Nằm với anh thêm một chút đi."Đầu của hắn liên tục dụi vào đùi của cô, hệt như một con cún nhỏ."Đừng quậy nữa, người tôi bẩn lắm rồi." Hạ Thường Hi trong lòng vẫn còn rối bời chuyện của Chu An Na, cộng thêm cảm giác rít rít trên người làm cô vô cùng khó chịu.Cô khẽ lay người hắn, nhưng cái đầu nặng trịch vẫn cứ đè lên đùi của cô.

"Minh Thành, nhanh nào.""Thật là..." Trịnh Minh Thành miễn cưỡng dịch đầu ra chỗ khác, nhưng cánh tay vẫn để lên đùi cô không rời.


"Em vẫn thơm mà, không cần tắm vội đâu.""Tôi đi tắm đây."Hạ Thường Hi thoát được sự nặng nề của đầu hắn xong chẳng thèm để ý đến hắn nữa, dứt khoát đứng dậy chuẩn bị quần áo đi tắm.Trịnh Minh Thành nằm trên giường khẽ mở mắt nhìn, ngoài tấm lưng trần nhẵn mịn thì cặp mông căng tròn của cô cứ thế trần trụi đập vào trong mắt.

Cổ họng hắn bắt đầu khô khốc, yết hầu di chuyển lên xuống một cái, chẳng mấy chốc người anh em bên dưới đã đánh động, dựng thẳng đứng.

Hắn lại liếc nhìn xuống dưới hạ thân, sau đó vắt tay lên trán, môi cong lên cười khẽ, giống như đang tự cảm thấy hết cách với chính bản thân mình.Thôi thì ngày đầu năm, hắn chịu khó tắm nước lạnh để cô đỡ mệt vậy.Hạ Thường Hi tắm cũng không lâu lắm, kì cọ thật kĩ cơ thể rồi lại đi ra, nhìn lướt qua giường ngủ lại không thấy hắn, cô không nghĩ nhiều mở cửa rời khỏi phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng.

Chỉ đến lúc đi ngang qua phòng dành cho khách, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.Mộc Tiểu Liên trở về cô nhi viện ăn Tết, vậy nên Hạ Thường Hi trở thành người phụ nữ đảm đang của gia đình.

Rất may cô gái nhỏ kia rất tâm lý đã mua thực phẩm để sẵn trong tủ lạnh, nếu không sáng nay hai người bọn họ sẽ phải nấu mì gói ăn Tết rồi.Để nguyên liệu lên bàn xong, cô vươn tay buộc lại tóc, sắn tay áo sơ chế nguyên liệu.

Tay nghề làm bếp của cô không cao, nhưng ở gần Sở Lập Thành cũng khiến cho tinh hoa ẩm thực thấm chút ít vào trong người cô, hoặc có lúc tan làm sớm cô sẽ nhờ Mộc Tiểu Liên chỉ dạy vài món đơn giản.Tuy thao tác của cô có chút vụng về, nhưng đối với người ít vào bếp mà nói thì cũng rất khá, không làm đổ chén đổ dĩa, mà món ăn lúc để lên bếp còn tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn.Mùi thơm này lan tỏa khắp không gian, lượn lờ trong không trung rồi len lỏi vào hai lỗ mũi của Trịnh Minh Thành.

Hắn vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, tùy tiện mặc một chiếc áo thun màu xám và một cái quần thể thao ngắn màu đen.

Vừa ngửi thấy mùi thơm tỏa ra, bụng hắn liền cồn cào đói bụng, lúc này giữa cô và đồ ăn, nhất định hắn sẽ chọn đồ ăn.Hạ Thường Hi vẫn chẳng nhận ra người đàn ông kia đã tắm xong từ thuở nào, chăm chú tập trung vào chảo nồi trên bếp, mãi đến khi hai cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô siết lại, cô mới giật mình khẽ quay đầu nhìn người phía sau.Hắn tì cằm lên hõm vai cô, cưng chiều hôn lên vai cô nghe ra một tiếng "chụt", ở bên tai cô nhỏ giọng tình cảm: "Anh rất thích cảm giác này.""Cảm giác gì?" Hạ Thường Hi hơi mím môi, rắc thêm chút muối vào chảo."Buổi sáng thức dậy liền nhìn thấy em, ở một nơi chỉ có hai chúng ta, em thì nấu ăn, còn anh đứng ở phía sau ôm em như thế này, sau đó chúng ta sẽ nằm ườn ra cả ngày với nhau.""Hừm." Cô khẽ cong môi hưởng ứng hắn.


"Anh có biết là mình đã thay đổi rất nhiều so với lúc đầu chúng ta gặp mặt không?""Anh biết.

Nhưng anh thay đổi là vì em."Trịnh Minh Thành cũng biết bản thân hắn có rất nhiều điểm khác biệt so với trước đây.

Hắn từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng đó cũng chỉ là danh phận thay thế cho hai chữ "tình nhân", ngoại trừ chu cấp tiền bạc, hắn tuyệt nhiên chưa bao giờ đưa ai về nhà, cũng chưa bao giờ khát khao được gặp người ta nhiều như vậy.

Chỉ duy đến khi gặp Hạ Thường Hi, hắn từ một người đàn ông phong lưu, một lúc có thể gặp gỡ nhiều người phụ nữ khác nhau lại ngoan ngoãn ở nhà với cô, chỉ ngoại trừ Mộc Tiểu Liên..."Vừa ăn không?" Hạ Thường Hi xoay người, kề chiếc muỗng có chút nước sốt ngay đôi môi mỏng của hắn, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.Hắn nhìn cô, ánh mắt cô không hề hiện lên vẻ mong đợi như những cô gái khác, vẫn luôn điềm tĩnh như mọi lần, đây chính là điểm làm cho cô khác biệt với những người phụ nữ bên ngoài.

Hắn cúi đầu, nếm thử nước sốt của cô.Hắn chép miệng, sau đó gật đầu.

"Thịt xào chua ngọt?" Hắn nhìn về phía chảo của cô đang nhuộm màu cam vàng đẹp mắt của món ăn."Ừm." Cô quay lại với bếp, dùng xẻng múc đảo một lượt những miếng thịt thơm ngon cho thấm đều gia vị."Em biết tại sao người Trung Quốc chúng ta ăn thịt xào chua ngọt vào ngày Tết không?" Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cười ma mãnh."Tại sao?" Cô nhạt nhòa trả lời hắn, mắt vẫn dán vào chảo thức ăn của mình.Trịnh Minh Thành nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, giống như đang ôm, nhưng lại là có một ý tứ khác."Chính là để cầu chúc cho gia đình nhiều con cháu." Hắn nói xong câu này, ánh mắt chăm chú dán lên biểu tình trên gương mặt cô, khóe môi cong lên dịu dàng hiếm thấy.Hạ Thường Hi thật ra không để tâm đến lời hắn nói cho lắm, ngược lại càng cố gắng để cho mình không lộ ra cảm xúc gì như một gáo nước lạnh dội lên đầu hắn."Em sinh cho anh một đứa con được không?"Lần này, cô sững người, lỗ tai lùng bùng nhất thời không thể xử lí thông tin mới nhận được.

Ánh mắt cô vô cùng phức tạp, suy nghĩ cũng trở nên nặng nề hơn.

Cô mím môi một cái, giọng gượng gạo: "Anh đừng giỡn nữa.""Anh không có giỡn." Hắn siết vòng tay ngang bụng cô, đôi môi cọ lên vành tai xinh đẹp, thì thầm như một lời dụ dỗ: "Em gả cho anh, sau đó sinh cho anh một đứa con, con trai hay con gái anh đều thích, được không?""Minh Thành." Cô xoay người lại đối mặt với hắn, tay đặt lên vai hắn muốn giữ khoảng cách.


"Chúng ta là mối quan hệ gì anh không nhớ sao?""Em là người yêu của anh." Hắn cười trầm thấp, kéo eo cô sát lại về phía mình.

"Mặc dù em vẫn còn nhỏ, nhưng anh vẫn muốn ngày nào cũng giống như hôm nay, mỗi ngày đều được nhìn thấy em, sống một cuộc sống yên bình."Hạ Thường Hi nhìn sâu vào mắt Trịnh Minh Thành, sự chân thành nơi đáy mắt cho thấy hắn đang rất nghiêm túc, càng làm cho cô khó xử."Anh và em đính hôn nhé?" Hắn nhướng mày."Chuyện này..." "Tối nay anh sẽ đến nhà em nói chuyện với Hạ gia."Trịnh Minh Thành xen vào lúc cô đang ngập ngừng, chặn hết đường từ chối của cô.

Hắn cúi đầu hôn "chụt" lên môi cô, sau đó buông tay đẩy cô qua một bên, thay cô dọn bữa sáng.Hạ Thường Hi đứng đờ ra một chỗ, ngây ngốc suy nghĩ lời hắn nói.Vốn dĩ mối quan hệ bạn trai bạn gái này đã trói buộc cô rất nhiều chuyện, cô đang muốn nhanh chóng hoàn thành toàn bộ kế hoạch hiện tại để sớm chấm dứt mọi thứ thì hắn lại nói chuyện cưới hỏi làm cô nhất thời không biết phải làm gì.

Hắn nói muốn đến Hạ gia nói chuyện với gia đình cô, lỡ như Hạ gia và Trịnh gia trở thành thông gia thật, đến lúc sau cô hủy hôn thì chẳng phải lại càng thêm một mớ rắc rối sao?"Chà, em còn chuẩn bị sủi cảo nữa." Trịnh Minh Thành mở xửng hấp, khói bốc lên nghi ngút tỏa mùi thơm hấp dẫn.

"Cưới được em không sợ chết đói rồi."Hạ Thường Hi nhìn hắn híp mắt mỉm cười với cô, thầm thở dài một tiếng, tiến đến giúp hắn chuẩn bị bàn ăn.Bữa sáng được bày ra đẹp mắt, hai người lăn lộn trên giường từ tối đêm qua đến rạng sáng, ngủ một giấc tỉnh dậy mãi mới được ăn nên bụng đều cồn cào.

Ở nhà không có nguyên liệu gì nhiều, Hạ Thường Hi lấy sủi cáo đóng hộp hấp lên, xào thịt chua ngọt ăn với rau và cơm trắng."Hôm nay em về nhà đúng không?" Trịnh Minh Thành ngồi ở phía đối diện, vừa gắp đồ ăn cho cô vừa hỏi."Ừm, nhưng có lẽ đến chiều tôi mới đi.""Vậy ăn xong chúng ta đến nhà anh đi, chơi một chút rồi anh đưa em về nhà.""Không cần đâu." Cô trả lời, nhìn thấy sắc mặt hắn, cô hắng giọng nói thêm.

"Đột ngột như vậy, tôi không kịp chuẩn bị.""Không cần chuẩn bị, em lúc nào cũng xinh đẹp mà.""Ý tôi là quà cho Chủ tịch và phu nhân, không thể đến tay không mà, đúng không?" Cô nhướng mày, viện lí do thoái thác.

"Để hôm khác đi, tôi sẽ chuẩn bị kĩ rồi nói với anh, được chứ?"Trịnh Minh Thành không trả lời, đầu chỉ khẽ gật nhẹ thay cho câu trả lời rồi lại cúi đầu ăn.Cô biết hắn đang khó chịu vì cô khước từ lời mời của hắn.

Hắn thật sự nôn nóng muốn đưa cô về nhà giới thiệu với gia đình như vậy sao?Hạ Thường Hi cắn cắn đôi đũa, sau lại quyết định không nghĩ tiếp nữa.


Nhưng rồi bất chợt, cô nghĩ đến một chuyện khác, ngẩng đầu nhìn hắn."Này...!tôi nghe nói gia đình anh và Thẩm gia thân thiết lắm sao?""Ừm.""Vậy chắc là thường xuyên gặp nhau lắm đúng không?""Ba của anh và bác Thẩm chỉ gặp nhau được lúc đi đánh golf.

Hai người đó rất bận.""Vậy anh không gặp gỡ Thẩm gia sao?""Chỉ lúc đi dự tiệc thôi."Trịnh Minh Thành mặc dù trong lòng có chút không vui khi cô từ chối chuyện hắn muốn đưa cô về Trịnh gia, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô.

Đến lúc thấy cô đột nhiên im lặng, mới trầm tĩnh đưa mắt lên.

"Sao vậy?"Khuôn mặt cô hiện lên vẻ đắn đo, nhưng cuối cùng lời nói thoát ra vẫn toát lên sự kiên định vốn có: "Tôi muốn gặp Chủ tịch Thẩm."Hắn thoáng bất ngờ, nhướng mày.

"Để làm gì?""Shen đang chuẩn bị hợp tác với Wonderland, tôi muốn tiếp cận với ngài ấy nhiều hơn.

Chẳng phải anh nói sẽ giúp tôi trải đường cho Wonderland sao?""Hừm." Hắn hắng giọng đặt đôi đũa xuống rồi đan tay để lên bàn.

"Lại là nhiệm vụ của Tổng giám đốc yêu cầu sao?""Hả..." Cô ngây người.Mi tâm hắn nhíu lại, tỏa ra khí lạnh run người.

"Em rốt cuộc là gì của tên đó vậy? Chuyện tiếp cận anh hay tiếp cận Chủ tịch Thẩm hắn đều để em làm, em có thật sự là một nhà thiết kế không?""Minh Thành, anh đừng ghen tuông vô cớ như vậy, tôi và Tổng giám đốc hoàn toàn trong sáng, chuyện gặp gỡ Chủ tịch Thẩm lần này chỉ là nói chuyện làm ăn, hoàn toàn không phải như anh nghĩ.""Vậy chứng minh đi, rằng em và tên Tổng giám đốc đó không có bất cứ quan hệ gì mập mờ, sau đó anh sẽ giúp em hẹn Chủ tịch Thẩm." Hắn khoanh tay dựa người vào lưng ghế, thái độ lạnh lùng như bậc đế vương"Hôm nay là mùng 1, anh đừng kiếm chuyện được không?" Cô cau mày, giọng cũng lớn hơn trước."Em nói anh kiếm chuyện? Hay là em thật sự có gì đó với tên Tổng giám đốc kia? Lúc gặp anh em đã không còn là xử nữ, sau khi ở cạnh anh cũng đã từng bị anh cảnh cáo một lần, anh nghĩ em đã chấm dứt với hắn, nhưng xem thái độ hiện tại thì chắc là không phải rồi.""Trịnh Minh Thành!" Hạ Thường Hi đứng phắc dậy, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào hắn.Hắn vẫn ngồi yên vị ở đó, ngạo mạn nghênh đón ánh nhìn của cô."Tôi nghĩ anh nên xem lại mối quan hệ của chúng ta, có lẽ đã đến lúc anh cần phải chán tôi để còn mau chóng đá tôi đi rồi." Giọng cô lạnh tanh không cảm xúc, nói xong liền xoay người bước lên cầu thang, trở về phòng.Trên lầu truyền đến tiếng cửa tủ quần áo đóng mở, loáng một cái qua chừng hơn 5 phút, Hạ Thường Hi lại trở ra trong trang phục đời thường, cô cầm chìa khóa xe và túi xách chạy xuống lầu, bước chân mang theo giận dữ mà đẫm lên sàn.Cô rời đi tức tối, Trịnh Minh Thành cũng không hỏi không cản.

Cánh cửa đóng "sầm" lại phía sau hắn, cộng với tâm trạng bực dọc của hắn càng làm căn nhà trở nên âm u.Hắn cuộn tay thành nắm đấm, đập mạnh lên bàn làm đồ vật kêu lên đinh tai, khuôn mặt hắn lúc này vô cùng dữ tợn, nếu như không phải vì đang giận, Hạ Thường Hi nhất định cũng sẽ khiếp sợ khi nhìn thấy hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.