"Quả thực là thừa rất nhiều, vậy nên phải phiền người làm vợ như em tiêu xài cho bớt rồi."
"Đến giờ ra mắt bố mẹ chồng em rồi."
"Tôi... tôi chưa chuẩn bị kĩ mà..."
Kỳ Hạo Dương đứng dậy, dẫn cô tới phòng ăn. Nhìn tấm lưng cao lớn trước mắt mình, trong lòng Phong Hàn Linh vẫn còn thấp thỏm, tim càng lúc càng đập mạnh.
Mọi người đều đã tập trung đông đủ, thấy sắc mặt Phong Hàn Linh kém đi không ít, Kỳ Hạo Dương vuốt lưng, trấn an cô lại. Phong Hàn Linh coi như đã chuẩn bị tinh thần để nghe lời trách móc của cha mẹ anh, nhưng không ngờ người bị nói đến không phải là cô.
"Hạo Dương... trẻ nhỏ mà cũng không buông tha, lần sau không kiềm chế được thì cũng đừng làm loạn. Đợi 15 năm rồi, thêm 3 năm nữa cũng không được sao ?"
Kỳ Hạo Dương quả thật bị cha mình làm cho mất sạch thể diện. Bình thường đối diện với Phong Hàn Linh anh chưa từng để tâm tới tuổi tác của cô, nhưng ở nhà họ Kỳ này thì khác, mọi chuyện đều phải thật cẩn trọng.
"Dù gì Linh Linh cũng mang thai rồi, cha, không thể không tổ chức đính hôn."
"Ta đâu có nói không làm."
"Hàn Linh, nói đi, con muốn lúc nào tổ chức ?"
Phong Hàn Linh giật nảy mình, cố nặn ra một nụ cười rồi từ chối.
"Không cần đâu... con... con thấy không cần cầu kì đến vậy."
Có điên cô mới đồng ý !
Chuyện cô bị Kỳ Hạo Dương giam cầm đã đủ để hủy hoại tương lai của cô rồi, cô không muốn bản thân bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng nữa. Sớm muộn cô cũng thoát khỏi nơi này, trở về nhà họ Phong, làm một Phong Hàn Linh trước đây.
"Hạo Dương không có bạn gái cũ, không có vị hôn thê, cũng không có thanh mai. Màn kịch tiểu tam này chúng ta đã dọn dẹp hết rồi."
"Thật sự không cần..."
"Mùng 5 tháng sau, cứ định như vậy đi."
Phong Hàn Linh không tìm ra bất cứ lí do gì để phản lại, cô đành im lặng.
Sau gần một tháng ở nhà họ Kỳ, Phong Hàn Linh dần nhận ra được mọi người đối xử với cô rất tốt, là thật lòng, khiến cô dằn vặt cảm thấy có lỗi vô cùng. Cô tưởng họ giống Kỳ Hạo Dương, nhưng không, ai nấy cũng đều quan tâm tới cô.
Bây giờ tính ra cái thai cũng được hai tháng, Phong Hàn Linh sợ mình không giấu nổi nữa, cô lựa chọn thời điểm tốt nhất để ra tay chính là tiệc đính hôn.
Đúng như kế hoạch, ngay trong buổi tiệc, Kỳ Hạo Dương kéo cô vào trong một căn phòng kín. Mọi vẻ ôn nhu của anh đã hoàn toàn biến mất.
"Linh Linh ! Em muốn rời xa tôi đến vậy sao ? Mang thai con tôi rồi mà vẫn muốn chạy trốn ? "
Kỳ Hạo Dương tưởng rằng đứa bé đã níu giữ được cô, nhưng anh vạn lần không ngờ tới trong đầu cô vẫn trăm phương ngàn kế tìm cách trốn thoát.
Bàn tay đang muốn bóp vụn xương bả vai của cô nổi lên những đường gân, Phong Hàn Linh bị dọa đến mất mật, nhất thời không dám nói một câu.
"Nói đi ! Phong Hàn Linh ! "
"Tôi... tôi chính là muốn bỏ trốn đấy ! Tôi không muốn đứa bé này, tôi chỉ muốn nó chết đi thôi ! Không chỉ thế, tôi muốn phải tận tay giết nó, đem cái cục thịt nhỏ này..."
Lời nói của Phong Hàn Linh chứa không biết bao sự đay nghiến, cay độc dành cho đứa con đang trong bụng mình, Kỳ Hạo Dương trong cơn phẫn nộ ngay lập tức đẩy mạnh người cô. Phong Hàn Linh không có phòng bị từ trước, do đứng không vững mà mắt cá chân bị trật, cả người ngã nhào về phía sau, bụng đập mạnh vào góc bàn.
"Linh Linh ! "
"Tôi... tôi xin lỗi... Linh Linh, em sẽ không sao... cả em và con sẽ không sao đâu... xin lỗi em..."