"Xin lỗi... xin lỗi con... mẹ phải đi rồi..."
Đây là lần đầu tiên Phong Hàn Linh thừa nhận mình là mẹ con bé. Kỳ Hạo Dương vạn lần cũng không ngờ tới cái ngày duy nhất cô yêu thương con, lại là lần cuối cô được nhìn thấy con. Anh không muốn phá hủy giây phút này, dù cô có đi, anh cũng muốn tạo cho con một kí ức đẹp về mẹ nó, sẽ không để nó lớn lên trong thù hận. Linh Nhi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàn tay bé nhỏ vẫn nghịch tóc của mẹ, dáng vẻ của hai người lúc này khiến trái tim anh vỡ nát thành từng mảnh.
Thực ra anh rất muốn hỏi cô một lần nữa, cô có muốn rời xa con hay không, nhưng anh đã biết trước kết quả rồi, tình mẫu tử của cô đối với con chưa đủ lớn để giữ chân cô lại. Anh phải đưa cô về nơi cô vốn dĩ thuộc về. Có lẽ ông trời thấy cuộc sống của cô quá tốt đẹp đi, từ nhỏ được cha mẹ yêu chiều hết mực, là bảo bối mà nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, cho nên mới khiến anh yêu cô đến vậy, để anh tới phá nát cuộc đời cô.
Bế con rất lâu, cuối cùng Phong Hàn Linh cũng dứt ra, có lẽ bé vẫn còn quyến luyến không muốn rời xa mẹ, cứ đưa hai tay ra trước, cô hôn nhẹ lên trán con một cái. Phong Hàn Linh có phần không nỡ rời xa con bé lúc này, nhưng cô biết đây chỉ là cảm xúc nhất thời của cô thôi, cô phải đi, nơi này không thuộc về cô.
Hi vọng sau này bé con của cô sẽ có một người mẹ tốt.
Phong Hàn Linh đi đến bên cạnh Kỳ Hạo Dương, cô khẽ nắm lấy tay anh, cúi gằm mặt xuống bởi không muốn anh nhìn thấy gương mặt cô hiện giờ. Cô chưa từng nghĩ cô sẽ lưu luyến con, lưu luyến nơi này đến vậy, hoá ra cô vẫn chưa đủ nhẫn tâm.
"Đưa tôi đi..."
"Thật sự... em muốn đi ? "
Kỳ Hạo Dương lấy toàn bộ dũng khí để hỏi cô. Anh có thể nhìn ra được, cô yêu con, yêu con rất nhiều, lúc này cô chỉ là một người mẹ bình thường thôi, làm sao có thể không thương con được chứ ?
"Đừng để tôi nói lại."
Cuối cùng, vẫn là để mất cô.
...
Chín năm bị cách biệt với thế giới bên ngoài, Phong Hàn Linh không nhìn ra được đây chính là Thượng Hải, là nhà của cô nữa rồi, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn. Không biết cha mẹ, anh trai giờ đã thế nào rồi, tại sao trong chín năm nay, họ không đến tìm cô ?
Chiếc xe dừng chân trước bệnh viện, Phong Hàn Linh không hiểu tại sao Kỳ Hạo Dương lại đưa cô đến đây, nhưng đến giờ phút này rồi thì anh không thể lật lọng với cô lần nữa, nếu không, anh cũng không phải tốn công đưa cô về Thượng Hải. Cùng anh đi vào khu vực chăm sóc đặc biệt, Phong Hàn Linh trợn tròn mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Người đó giống cô y đúc, đến cả cô cũng không nhìn được điểm nào khác biệt.
"Tại sao ? Kỳ Hạo Dương... anh dùng trò bỉ ổi đến vậy sao ?"
Kỳ Hạo Dương không trả lời. Nếu như Phong Hàn Linh chỉ là một cô gái bình thường, anh nhất định sẽ không phải hao tâm tổn sức ngụy tạo một vụ tai nạn xe, làm nhà họ Phong sống dở chết dở, cuối cùng phải công bố với bên ngoài rằng cô con gái độc nhất đã rơi vào hôn mê sâu, trở thành người thực vật sau vụ tai nạn.
"Anh để nó cướp lấy gia đình của tôi sao ? Sao anh có thể như vậy chứ ? "
Kỳ Hạo Dương vẫn im lặng. Là anh đã đánh giá quá cao bản thân mình. Từ trước đến nay, Kỳ Hạo Dương luôn là một người kiêu ngạo, bản thân là đại thiếu gia nhà họ Kỳ, cũng là người thừa kế duy nhất, tương lai sẽ tiếp nhận toàn bộ gia sản khổng lồ, cho nên mới tự tin rằng Phong Hàn Linh nhất định sẽ yêu anh. Là anh sai, khi đã chọn cách cực đoan nhất để yêu cô, khiến cô từ không yêu biến thành hận.
"Tôi sẽ cho người thông báo cho cha mẹ em rằng em đã tỉnh. Bây giờ em chỉ cần nằm đó, họ sẽ đến ngay lập tức."
Phong Hàn Linh không muốn nói chuyện với anh nữa, Kỳ Hạo Dương nói gì cô liền nghe theo. Sau khi anh rời đi, chưa được nửa tiếng đồng hồ, một nhà ba người đã xuất hiện, Phong Hàn Linh ngay lập tức xà vào lòng cha mình, khóc thật lớn, cả một mảng áo trước ngực ướt đẫm. Trong nhà, cha chiều cô nhất, Phong Hàn Linh tự nhiên sẽ ỷ lại vào cha mình.
"Cha... mẹ... Con nhớ mọi người..."
"Không sao... không khóc nữa... chúng ta ở đây... "
Hai năm sau.
"Cha, đây là bạn trai của con."