Thiết Quý Hoành không nghĩ rằng Kỷ Hi Nguyệt chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Anh ta luôn cảm thấy khí chất trên người cô có lúc còn non nớt, có lúc lại trưởng thành, có lúc thông minh, có lúc lại bất lực, khó có thể đoán định được tuổi tác của cô.
“Đúng vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, biết tôi là cỏ non rồi trâu già như anh bớt tơ tưởng lại đi.
“Vậy Tiểu Nguyệt với Triệu chủ nhân bên nhau bao lâu rồi?” Thiết Quý Hoành lại hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Chuyện này rất quan trọng sao? Anh Thiết, không phải anh định lật tám đời tổ tông của tôi lên hỏi đó chứ?”
“Đâu có đâu có, tôi chỉ muốn hiểu rõ thêm đôi chút, để sau này mọi người có thể xích lại gần nhau hơn. À phải rồi, cô biết Triệu Vân Sâm chứ?” Thiết Quý Hoành hỏi cô.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, bà nội của Triệu Vân Sâm là em gái của ông nội Thiết Quý Hoành, cũng tức là bà cô của anh ta. Mối quan hệ này còn gần hơn nhiều so với mối quan hệ huyết thống xa xôi của mẹ Úy Mẫn Nhi.
“Thiếu gia Vân Sâm à? Biết chứ, hihi.” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, xem ra lịch sử ba năm của cô và Triệu Vân Sâm sẽ nhanh chóng bị đào bới lên thôi.
“Vân Sâm là cháu trai lớn của Triệu chủ nhân, mặc dù bố của Vân Sâm và Triệu chủ nhân là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng suy cho cùng cũng là người nhà họ Triệu, nên tính ra tôi với Triệu chủ nhân cũng có chút thân thích.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật mình: “Vậy ư? Nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ Triệu Nhất Gia không mấy thiện cảm với anh Hàn của tôi. Hơn nữa mẹ anh Hàn còn chết sớm, chết một cách kỳ lạ. Không biết là có liên quan gì đến bà cô của Thiết gia các anh không, hay là có phải thông gia làm không cũng thật sự rất khó nói.”
Cách nói chuyện vô tư của Kỷ Hi Nguyệt khiến Thiết Quý Hoành không thể đoán được tâm tư của cô, là thật sự đơn giản đến mức không biết gì, thích nói gì thì nói, hay là muốn thăm dò gì đó, hoặc là định chia rẽ mối quan hệ giữa anh ta và Triệu chủ nhân?
Nhưng bất luận thế nào thì Thiết Quý Hoành vẫn chút kinh ngạc khi Kỷ Hi Nguyệt đề cập đến mối quan hệ lợi và hại như vậy.
“Tiểu Nguyệt, xem ra cô biết cũng không ít nhỉ? Mấy chuyện này Triệu chủ nhân đều nói cho cô nghe cả sao? Lẽ nào đến bây giờ cậu ấy vẫn cảm thấy mẹ của cậu ấy là bị người hại chết?” Thiết Quý Hoành nói.
“Anh Thiết, anh thật sự nghĩ quá nhiều rồi, chuyện này còn cần anh Hàn nói với tôi sao? Anh Hàn không bao giờ chủ động nhắc đên mẹ của anh ấy đâu! Nhưng tôi có tai, có mắt, đương nhiên có thể nghe ngóng được một số tin đồn chứ.”
Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất vô tội: “Bất kể là ai nếu biết được sự tình, đều sẽ đoán là chủ mẫu đương gia cũ đã âm mưu giết hại mẹ anh Hàn! Đây không phải là suy đoán của riêng tôi.”
Cơ mặt của Thiết Quý Hoành khẽ run rẩy, đôi mắt của anh ta từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Anh Thiết, sao anh nhìn tôi chằm chằm vậy? Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Đây cũng đâu phải chuyện bí mật gì.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.
“Tiểu Nguyệt, lẽ nào cô không biết Triệu gia không che phép nhắc đến chuyện này?” Thiết Quý Hoành thật tình không biết Kỷ Hi Nguyệt vì còn nhỏ nên nói năng không có suy nghĩ, hay là sáo ngữ nhưng đã mưu tính từ trước.
Song anh ta hy vọng và cũng bằng lòng tin tưởng cô gái này thật sự đơn giản.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Tôi biết chứ, nhưng anh Thiết, anh là họ Thiết, tôi biết trò chuyện gì với anh bây giờ? Hơn nữa quả thực tôi cũng rất tò mò. Nói nghe xem, có phải bà cô của anh làm không?”
Thiết Quý Hoành đối diện với đôi mắt to tròn như hai vì sao của Kỷ Hi Nguyệt, sự tò mò và ngây thơ trong đó rõ ràng đến nỗi, khiến anh ta không thể thốt ra câu định nói là cô ăn nói bậy bạ.