Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1040: Việc này khó làm



Sắc mặt bà Triệu rất khó xử, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Thím hai, vẫn rất đau ư?” Cô càng nỗ lực mát xa.

“Không, không phải, cháu xoa bóp vô cùng thoải mái. Trước còn đau nhức sưng tấy, giờ không còn cảm thấy nữa, kỹ thuật mát xa của Tiểu Nguyệt quả nhiên rất tốt.” Bà Triệu vội nói.

Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó nhìn về phía Phùng Thải Vân, nhíu mày, nói: “Thím hai, lần này cháu và Tiểu Nguyệt vội vã tới Paris, thím hai chắc hẳn đã biết là vì chuyện gì chứ?”

Phùng Thải Vân lập tức thở dài, nói: “Húc Hàn, việc này khó làm.”

“Thím hai, cháu sẽ không cưới Úy Mẫn Nhi. Cháu biết chú hai và thím nghĩ gì, nhưng cháu thật sự sẽ không cưới Úy Mẫn Nhi. Đừng nói đến việc đã có Tiểu Nguyệt, cho dù không có Tiểu Nguyệt, cháu cũng sẽ không cưới người phụ nữ mình không yêu.” Triệu Húc Hàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa giọng rất lạnh nhạt.

“Anh Hàn, anh đừng nói mấy cái đó, hiện giờ thím hai đang không thoải mái, anh nhất thiết phải nói mấy chuyện đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt  liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn, trách cứ.

Phùng Thải Vân vươn tay tới, vỗ vai Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt, cháu là cô gái tốt, Húc Hàn thích cháu là điều đương nhiên, nhưng lúc trước thím cũng không biết Húc Hàn đã có chân ái là cháu.”

“Thím hai, thím giúp cháu đi. Cháu không muốn cưới Úy Mẫn Nhi, càng không muốn sinh ra mâu thuẫn với hai người, không phải chúng ta mới là người thân thực sự sao?”

Triệu Húc Hàn hiếm khi có thể nói những lời cầu khẩn như này. Có thể thấy được anh với người thím hai này cũng có tình thân sâu đậm nên mới có thể không hề ngần ngại lộ ra dáng vẻ bất lực trước mặt bà.

Nếu đổi thành Triệu Nhất Gia, Triệu Nhị Gia, cho dù Triệu Húc Hàn thất bại thì cũng tuyệt đối sẽ không cầu xin bọn họ một câu.

Phùng Thải Vân có sắc mặt rất bối rối, ngay sau đó, bà thở dài, nói: “Húc Hàn, cháu biết Úy Mẫn Nhi đồng ý điều kiện gì với chú hai của cháu không?”

Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt, Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Cho dù là điều kiện gì, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả tình thân? Chú hai vẫn luôn rất thương yêu cháu, chẳng lẽ còn có cái gì so sánh được với tình cảm chú cháu?”

Phùng Thải Vân lại lần nữa thở dài, nói: “Húc Hàn, cháu không thể trách ông ấy, điều kiện của Úy Mẫn Nhi quá hấp dẫn với chú hai cháu.”

“Còn thím hai thì sao? Chẳng lẽ thím không khuyên nhủ chú hai?” Triệu Húc Hàn lại nhíu mày, bất lực hỏi.

“Thím, thím……” Không phải Phùng Thải Vân không muốn khuyên, chỉ là bà không thể sinh, chẳng lẽ chút hy vọng cuối cùng cũng không cho chồng mình được?

“Thím hai, rốt cuộc là điều kiện gì? Úy Mẫn Nhi có thể làm được, chẳng lẽ cháu không thể làm được? Ngoại trừ tài phú, hiện tại cháu thật sự không có nhà mẹ đẻ cường đại, mặt khác cháu cũng không kém Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt  chu miệng nói.

Khi nói chuyện, một đôi tay nhỏ vẫn tiếp tục mát xa, nặng nhẹ phù hợp, làm Phùng Thải Vân đã không cảm giác được đau.

“Ai, được rồi, thím nói cho hai đứa, hai đứa tự xem xét.” Phùng Thải Vân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Úy Mẫn Nhi đồng ý với chú hai cháu, nếu kết hôn với cháu thì sẽ đưa đứa con đầu lòng cho chú hai cháu để làm con thừa tự. Cháu cũng biết chú cháu không có con, cũng không muốn tìm người phụ nữ khác sinh, cho nên chỉ muốn một đứa trẻ trên người có chút máu mủ của ông ấy để kế thừa sự nghiệp.”

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt  cố ý tỏ ra hoảng sợ.

“Thím biết nghe thật hoang đường, nhưng thím khó có thể thuyết phục chú hai của cháu, dù sao là thím có lỗi với ông ấy.” Phùng Thải Vân lại thở dài lần nữa: “Tiểu Nguyệt, cháu nghỉ ngơi một lát, đừng để quá mệt mỏi, thím đỡ hơn nhiều rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.