Triệu Húc Hàn nói làm Triệu phiên vân đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cũng minh bạch yêu nhau người bị sinh sôi chia lìa đó là một loại bao lớn thống khổ, cho nên hắn biết chân tướng lúc sau, lại như thế nào có thể đi chia rẽ Triệu Húc Hàn cùng kỷ hi nguyệt này đối lưỡng tình tương duyệt tình lữ đâu.
Triệu phiên vân gật gật đầu nói: “Yên tâm đi, tiểu thúc vẫn luôn sẽ duy trì ngươi, lập tức tính nói ra ngươi không đồng ý, ta cũng bất quá hù dọa hù dọa ngươi, ngươi là ta cháu trai, ta lại như thế nào sẽ giúp người ngoài mà không giúp thân nhân đâu.”
“Cảm ơn tiểu thúc thúc.” Triệu Húc Hàn đến nơi đây, trong lòng cục đá rốt cuộc buông xuống.
Hai người đi vào bác sĩ văn phòng, Triệu Húc Hàn nhìn kỹ thẩm tách phiến cùng dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình huống lúc sau, cùng Triệu phiên vân lén thương lượng một chút, Triệu phiên vân lập tức đưa ra muốn chuyển viện.
Bệnh viện tự nhiên là thực khiếp sợ, nhưng Triệu phiên vân kiên trì dưới, cũng chỉ có thể làm Triệu phu nhân xuất viện.
Nửa giờ lúc sau, Triệu phu nhân đã bị Triệu Húc Hàn ôm hạ bệnh viện bãi đỗ xe, nhất bang người trực tiếp rời đi bệnh viện, về tới Triệu phiên vân ở Paris nội thành chung cư.
Chung cư có 300 nhiều mét vuông, trên dưới phục thức hai tầng, rất là rộng mở, vốn dĩ Kỷ Hi Nguyệt còn tưởng phòng chung cư ở đây đều không lớn, không nghĩ tới nó lớn đến mức khiến cô hoàn toàn không thể tưởng được.
Quả nhiên là phú quý cực kỳ. Trang trí trong nhà và vật trang trí đều là cực phẩm, khiến người ở trong hoàn cảnh tuyệt đẹp thoải mái mà lại có hơi thở cổ điển, tâm trạng cả người cũng sẽ tốt lên.
Triệu Húc Hàn trực tiếp ôm thím của anh vào phòng bà, đặt trên giường lớn. Ngay sau đó, mọi người chuẩn bị tất cả. Lúc này Triệu phu nhân bởi vì vẫn luôn di chuyển xóc nảy nên cơ thể hơi co lại, bà ấy bị đau đến mức đã đổ đầy mồ hôi.
“Em à, em sao rồi? Có phải rất đau không?” Triệu Phiên Vân nhìn vợ chịu khổ, mắt ông ấy đỏ lên, hận không thể giúp vợ mình chịu đau.
“Em vẫn ổn, anh đừng lo.” Triệu phu nhân làm sao nỡ để chồng bà lo lắng cho bà thế được, vậy nên đương nhiên sẽ không dám nói rất đau. Bà ấy tin mình có thể kiên trì thêm chút, sau khi nắn lại khớp xương trật thì nhất định sẽ khỏe lại rất nhanh.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Xong rồi. Chú, chú cần giúp nâng thím. Tiểu Nguyệt, em cũng cần hỗ trợ, hơn nữa không được để thím cử động chút nào, tránh nối không được chuẩn.”
Khuôn mặt già của Triệu Phiên Vân trắng bệch, ông ấy biết nhất định sẽ rất đau, nhưng bây giờ không còn cách nào nữa, không đau một chút thì phải đau lâu dài, ông ấy cũng sẽ đau lòng.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, ngay sau đó mọi người đều vào vị trí, nâng thím dậy, cưỡng chế để bà ấy ngồi. Triệu Húc Hàn ở sau lưng bà, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Phiên Vân ở hai bên.
Ánh mắt Triệu Phiên Vân đau lòng, rối rắm nhìn vợ mình khiến trong lòng Triệu phu nhân cũng không quá đau đớn nữa.
“Đừng lo, em không yếu đuối như vậy. Việc đau đớn nhất năm đó cũng từng trải qua, chỉ cần có thể sống sót, cùng anh chung sống đến bạc đầu, đau chút thì tính là gì, không sao đâu.” Triệu phu nhân nhìn chồng, trong ánh mắt đều là thâm tình nồng đậm.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Thím à, tình cảm của thím và chú thật tốt, thật không dễ dàng gì.”
“Phải đó, cùng nhau đi đến đây đã rất không dễ dàng. May mà tất cả đều đã qua rồi.” Triệu phu nhân mỉm cười.
Triệu Phiên Vân nói: “Anh đã từng nói, chỉ cần em kiên trì thì chúng ta nhất định có thể hạnh phúc đi tiếp.”
“Phải, anh nói đều đúng cả. Khi đó suýt chút đã không kiên trì nổi, còn muốn bỏ trốn nữa, người Triệu gia các người thật sự có quá nhiều quy củ, yêu cầu quá cao, cứng nhắc muốn chết.” Triệu phu nhân chế nhạo.
Thực ra mọi người đều biết thế này có thể phân tán lực chú ý của bà, sẽ không khẩn trương và sợ hãi nữa.