Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1192: Niềm vui lớn



Nhìn bộ dạng Tiêu Ân bây giờ có lẽ không thể trị liệu tốt, khó mà khôi phục được, chẳng lẽ Tiêu Ân cứ như thế mà già đi mười mấy tuổi?

Không biết anh Hàn trở về có thể giết cô không, đều do cô không phân biệt nặng nhẹ, cho rằng mình cái gì cũng làm được, giờ làm ra chuyện lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, cô cũng chỉ có thể khóc.

“Đại tiểu thư, cô, cô khóc gì thế?” Tiêu Ân quá kích động, mới vừa bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên đã thấy Kỷ Hi Nguyệt đang khóc.

“Tiêu Ân, thật sự xin lỗi.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, lau nước mắt nói.

Tiêu Ân lập tức nở nụ cười: “Đại tiểu thư, cô, cô hiểu nhầm rồi! Cô nghĩ tôi đang khổ sở hả?”

Kỷ Hi Nguyệt hơi không hiểu, nói: “Chẳng lẽ không phải? Không đau? Không phải khổ sở à?”

“Đương nhiên không phải!” Tiêu Ân lập tức đỡ cô lên, nói: “Đại tiểu thư, tôi vui lắm, tôi rất vui, bởi vì tôi đã luyện được khí công! Tôi cảm giác được tôi có thể vận khí! Ha ha ha.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó mặt mũi khó tin, nói: “Anh, anh nói thật hả? Nhưng mặt anh?” Cô lấy ra điện thoại, mở ra camera cho anh ấy xem mặt mình.

Tiên Ân vừa nhìn thấy, cũng bị dọa giật mình, nói: “Không phải chứ! Đây là tôi hả trời?”

“Đúng vậy, lúc tôi hấp thu về không khống chế tốt, hấp thu nhiều, nhưng truyền cho cậu quá nhiều, lại sợ thân thể cậu không thoải mái, vẫn không cân bằng được, cho nên cậu mới biến thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt ngại ngùng nói.

Tiêu Ân nhìn mặt mình trên camera, thật sự hơi kinh khủng, sờ mặt nói: “Đại tiểu thư, giờ tôi có thể tự vận khí, cô có thể truyền cho tôi một chút, sau đó tôi tự vận khí, cô không cần hấp thu về.”

“Cậu thật sự biết à?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không thể tin được.

Tiêu Ân lập tức hưng phấn gật đầu, nói: “Ừm, thật sự, giờ tôi có thể cảm giác được, tôi thật sự rất vui. Thật sự không ngờ tới vốn dĩ không có hy vọng, kết quả lại được. Cũng coi như ông trời thương hại tôi, cảm ơn cô, đại tiểu thư, cảm ơn cô!”

Tiêu Ân lập tức kích động nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, không nói được hết có bao nhiêu biết ơn.

“Anh còn cảm ơn tôi, tôi đã khiến anh biến thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.

“Có thể học được khí công thì ăn chút khổ cực tính cái gì. Khổ gấp mười lần tôi cũng bằng lòng, như vậy về sau tôi vẫn có thể luôn đi theo cậu chủ và tiểu thư!” Tiêu Ân cười toe toét, chỉ là khuôn mặt hóp lại này thật sự hơi đáng sợ.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Được được được, trước hết biến mặt cậu trở về đi, nhìn hơi đáng sợ.”

Tiêu Ân dở khóc dở cười, nói: “Đại tiểu thư, sớm muộn gì tôi cũng sẽ già.”

“Học được khí công rồi sẽ lâu già đi anh không biết à? Hơn nữa cũng không phải mặt gầy nên già, đây là một loại bệnh trạng, mau ngồi xuống.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống rồi nói.

Tiêu Ân ngồi xuống, sau đó Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu truyền khí công cho anh ấy, lúc này cô cũng cảm giác được Tiêu Ân thật sự dẫn được khí công, cũng đã nói lên rằng anh ấy thật sự biết.

Kỷ Hi Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ diệu, anh ấy vậy mà thật sự học được luyện khí công. Có phải nếu cô giúp những người khác thì cũng sẽ khiến bọn họ đều có thể trở thành người tu luyện khí công hay không?

Chỉ là nghĩ đến bộ dạng đáng sợ vừa rồi của Tiêu Ân, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Lỡ như không sống nổi thì chẳng phải một người sẽ bị cô huỷ hoại, vẫn không nên dễ dàng thử lại.

Rất nhanh, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đã đến lúc nên dừng tay, nhìn Tiêu Ân nhắm mắt lại chậm rãi hấp thu khí công cô truyền đến.

Cơ thể Tiêu Ân vốn dĩ không có bao nhiêu khí công, Kỷ Hi Nguyệt truyền qua, mới khiến cho anh ấy nhiều hơn một chút, hơn nữa nhiều hơn so với Kỷ Hi Nguyệt truyền cho Long Bân, Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành một chút. Bởi vì nền tảng của Tiêu Ân quá kém, tương đương với không có, cho nên càng dễ dàng tiếp thu nhiều hơn chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.