Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1212: Nan đề của Long Bân (2)



Hai tay Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực, ngay sau đó cười nhạt, nói: “Long Bân, anh cảm thấy vì sao tôi phải giúp anh? Tôi có chỗ lợi không?”

Long Bân sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt sẽ hỏi như vậy.

“Tôi, tôi, tôi chỉ cảm thấy nếu tôi mạn hơn chút nào thì có thể trợ giúp cho cậu chủ chút đó, cũng có thể chia sẻ với cậu chủ.” Sắc mặt Long Bân đỏ bừng. Đột nhiên anh ấy cảm thấy mình thật sự quá mức hy vọng xa vời. Muốn tăng lên một chút đều phi thường khó khăn với một người luyện khí công, dựa vào đâu mà muốn người ta giúp anh?

Anh ấy cũng không phải con trai Kỷ Hi Nguyệt, cũng không phải cha cô, vì sao cô phải giúp anh?

“Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng giúp người chủ thật sự chứ không phải anh Hàn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy, hỏi.

Long Bân sửng sốt, ngay sau đó anh ấy nhìn Tiêu Ân đang nhìn về phía này, rất khó xử.

“Chủ nhân thực sự của anh ta là nguyên lão.” Tiêu Ân trực tiếp vạch trần.

Long Bân biến sắc, nói: “Cũng, cũng không tính như vậy. Nguyên lão bảo chúng ta phải trung với gia chủ.”

“Ha, vậy nếu nguyên lão phát sinh xung đột với gia chủ, muốn anh đứng về một phía thì anh sẽ đứng ở bên nào?” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm, hỏi.

Nháy mắt sắc mặt Long Bân tái nhợt, không thể tưởng tượng, nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Đại tiểu thư, này, chuyện này không có khả năng phát sinh đây. Các nguyên lão đều ủng hộ gia chủ, đều là vì Triệu gia, sao lại xung đột được? Cho dù trong lúc nhất thời có ý kiến không hợp nhưng cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.” Long Bân nói.

“Phải không? Ý của câu cuối cùng sẽ tốt là đổi một gia chủ mới, đổi cho các anh đổi một cậu chủ mới, có phải các nguyên lão sẽ làm vậy không?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.

Long Bân hoàn toàn ngẩn người, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trán vã mồ hôi.

Kỷ Hi Nguyệt đi qua, vỗ vai của anh ấy, nói: “Long Bân, tuy tôi và anh biết nhau không lâu, nhưng tôi cảm thấy anh là một thủ hạ không tồi, chỉ là có đôi khi làm người thật sự rất khó, phải đối mặt rất nhiều lựa chọn. Không phải hôm nay tôi bảo anh phản bội các nguyên lão, nhưng tôi hy vọng anh có thể làm một ám vệ chân chính, chỉ trung với một người. Anh có từng gặp cường giả chân chính nào sẽ trung với hai chủ chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Trung với hai chủ sẽ chỉ làm hai bên đều không tin tưởng anh, đều sẽ có điều cố kỵ với anh, cho nên cho dù anh làm người tốt thì cuối cùng vẫn là sẽ không trở thành tâm phúc của một người chủ nào cả. Anh hiểu ý tôi không?”

Long Bân ngơ ngác nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.

“Tôi là người của anh Hàn, chỉ trung với một mình anh Hàn, nếu có bất cứ việc gì bất lợi với anh Hàn thì Kỷ Hi Nguyệt này tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó giúp Anh Hàn. Cho dù kẻ địch này có là nguyên lão Triệu gia nguyên lão hay bất cứ ai ở Triệu gia thì tôi cũng sẽ không từ một ai! Cho nên, Long Bân à, tôi không thể lại để anh tăng lên, bởi vì tôi sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành kẻ địch.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì lui sau này, mà sắc mặt Long Bân đã tái nhợt tới cực điểm, giống như cương thi, vẫn không nhúc nhích, khó coi vô cùng.

Tiêu Ân nhíu mày nhìn anh ấy, nói: “Long Bân, anh là ám vệ, không giống tôi. Chúng tôi ra tới chính là trung với cậu chủ, có thể bởi vì nguyên lão bên kia cảm thấy những người chúng tôi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ám vệ, cho nên bên cạnh gia chủ có thêm vài người bảo vệ như tôi cũng không có gì ghê gớm. Ám vệ muốn chúng tôi chết, đó cũng chuyện cực dễ.”

“Nhưng tôi lại có cảm giác tốt hơn anh, bởi vì trung với một chủ là một loại tín niệm. Một đời người, mặc kệ làm gì thì cũng cần một chữ tín, như vậy sống mới có ý nghĩa. Cho dù vì tín niệm này mà chết thì cũng sẽ cảm thấy lòng tràn ngập thỏa mãn.”

Tiêu Ân nói xong cũng tránh ra, bắt đầu luyện tập khí giới. Bởi vì trước khi Long Bân trở thành người một nhà thì anh ấy sẽ không bại lộ bí mật anh ấy đã trở thành người luyện khí công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.