Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1231: Cha ủng hộ



Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành hàn huyên một hồi thì về đến nhà. Thím Lý nhìn thấy cô thì hỏi đông hỏi tây, rất lo lắng.

“Thím Lý, thím có qua chỗ ba cháu chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Sắc mặt thím Lý tức khắc hơi lúng túng, nói: “Đi qua ba lần. Cha cháu thích đồ ăn thím làm, cho nên nếu ông ấy tan tầm sớm mà các cháu lại không ở đây thì thím sẽ qua đó giúp ông ấy nấu cơm.”

Kỷ Hi Nguyệt mừng rỡ, nói: “Thím Lý, vậy thím cảm thấy cha cháu thế nào?”

Thím Lý hơi thẹn thùng, nói: “Cha cháu là người không tồi, rất lo lắng cho cháu. Phần lớn đề tài của chúng ta chính là cháu. Tiểu Nguyệt, ngày mai trở về ăn cơm đi, có thể kêu cậu chủ cùng đi, thím đi nấu cơm.”

“Vâng, vốn dĩ cháu cũng nghĩ ngày mai qua uống trà với cha. Cháu không biết mai anh Hàn có thể đến không. Mai cháu và thím ăn cơm chiều bên kia, chẳng qua sau khi ăn cơm chiều cháu còn có việc, phải đi sớm chút.” Kỷ Hi Nguyệt đồng ý với Ngô Phương Châu, cho nên muốn đi tuần tra ở khu cũ.

Chẳng qua cô sớm đã nghĩ sáng mai trở về tòa nhà Thiên Tinh, tìm notebook mẹ để lại, những việc này cô không nói cho Triệu Húc Hàn, bởi vì cô sợ cô tìm không ra nguyên nhân sẽ làm Triệu Húc Hàn thất vọng, vẫn nên tìm được rồi lại nói cho anh ấy sau.

“Cháu có thể đến ăn cơm, cha cháu sẽ vui lắm.” Thím Lý vui vẻ, nói: “Thím sẽ đi nói với cha cháu.” Nói xong đã xoay người rời đi.

Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười, điều này không phải nên do người con gái là cô nói mới hợp à? Xem ra Thím Lý và cha cô ở chung không tệ.

Kỷ Hi Nguyệt đi huấn luyện, cuối cùng trở về phòng luyện khí công. Hơn mười một giờ Triệu Húc Hàn mới gửi tin nhắn đến nói không thể về, xem ra giữa anh và cha anh có rất nhiều vấn đề muốn nói.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm có khi nào cha anh khuyên anh từ bỏ cô không? Như vậy các nguyên lão sẽ không mặc kệ không hỏi lệnh giết màu đen.

Nhưng thật ra cô cũng biết đây chẳng qua là các nguyên lão kia nâng tới làm một cái cớ. Trên thực tế là gia chủ Triệu Húc Hàn này càng ngày càng không chịu bọn họ khống chế, cho nên muốn nhân cơ hội uy hiếp anh.

Nếu uy hiếp không thành công, đã chết thì đổi gia chủ mới với bọn họ cũng tốt. Nếu thành công, sau này Triệu Húc Hàn vẫn sẽ trở thành con rối của bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt dậy, Triệu Húc Hàn vừa trở về.

“Anh Hàn, thế nào? Cha anh có làm khó dễ anh không?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng hỏi.

Triệu Húc Hàn ôm cô, lắc đầu cười nói: “Không có, ông ấy là cha anh, hơn nữa mẹ anh bất hạnh, sao ông có thể để bất hạnh phát sinh trên người anh được. Cho nên ông ấy là ủng hộ anh, hơn nữa nói nếu cần chú Phong hỗ trợ thì có thể điều tới.”

“Oa, chú Phong. Ông ấy chính là người luyện khí công cấp nguyên lão.” Kỷ Hi Nguyệt kinh hỉ nói, nghĩ thầm cũng may lão gia tử không làm khó.

Thật ra cô không biết chính là Triệu Tịch Quy cũng lo cho an nguy của con trai, muốn anh tạm thời chia tay Kỷ Hi Nguyệt. Thế nhưng đứa con trai này cố chấp và thâm tình y như ông năm xưa, dù thế nào cũng không thể từ bỏ Kỷ Hi Nguyệt.

Sau khi Triệu Tịch Quy biết Kỷ Hi Nguyệt là người luyện khí công, tức khắc gật đầu đồng ý. Thật ra ông ấy cũng sớm cảm thấy quy củ Triệu gia phải thay đổi, nếu không Triệu gia sớm muộn gì cũng không phải Triệu gia của bọn họ.

Hai cha con nói chuyện một đêm, đạt thành nhận thức chung, đây cũng nguyên nhân giờ đây Triệu Húc Hàn có thể mặt mày hớn hở.

Vốn dĩ anh cho rằng ải của cha sẽ rất khổ sở, không nghĩ tới cha thật sự rất cảm thông tình cảm của anh với Kỷ Hi Nguyệt.

“Chúng ta không cần chú Phong, Long Bân và La Hi lập tức sẽ đến.” Triệu Húc Hàn tựa hồ thật vui mừng, cả người đều cảm giác nhẹ nhàng không ít.

Thật ra anh thật sự cần cha ủng hộ.  Rốt cuộc đây là việc li kinh phản đạo, nhưng không nghĩ tới cha anh cũng sớm có loại suy nghĩ này, làm anh thấy rất an ủi, đúng là cha nào con nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.