Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1290: Năm người cường thế



Một luồng âm phong tiến vào, người hai bên liên tục tránh ra. Cả năm nguyên lão đều là tóc chải phía sau, cái trán phát sáng, khí chất rất mạnh, Kỷ Hi Nguyệt cảm giác như năm lão đại tiến tràng.

Xem ra năm nguyên lão thật sự đã cảm thấy bọn họ mới là chủ của Triệu gia.

“Mọi người đều ngồi xuống đi!” Chú Phong nói một cậu, ngay sau đó mọi người đều liên tục ngồi xuống.

Vị trí gia chủ Triệu Húc Hàn cũng không phải đầu tiên. Lúc năm nguyên lão tới đã trực tiếp tới vị trí phía trước, cả đám ngồi xuống trước. Cho nên Triệu Húc Hàn chỉ có thể ngồi xuống vị trí thứ nhất bên trái, lão gia chủ thì ngồi vị trí thứ nhất bên phải.

giám đốc tám phân khu khác cũng liên tục ngồi xuống. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Bắc Mỹ và ngày Hàn đều biến thành người trẻ tuổi, xem ra là người của Triệu Húc Hàn.

Mà Hoa Hạ vốn dĩ chính là Triệu Tịch Quy, Châu Âu là Triệu Phiên Vân, Triệu Húc Hàn bất tri bất giác đã sớm đổi mới thế lực.

“Khụ khụ.” Gia chủ Triệu Húc Hàn còn chưa nói chuyện, nguyên lão thứ nhất đã ho khan một tiếng.

Phòng yến hội nghị luận sôi nổi lập tức an tĩnh xuống, mọi người đều biết họp thường niên năm nay không giống mọi năm. Bởi vì Triệu Húc Hàn rõ ràng đang phân cao thấp với nguyên lão, rất nhiều người cảm thấy năm nguyên lão đều ra chính là vì muốn buộc tội gia chủ Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn đứng lên trước, liếc mắt nhìn các nguyên lão một cái, nói: “Đầu tiên nói về việc kinh doanh năm nay của tám khu đi, đến ngày 31 tháng một, việc kinh doanh rơi xuống 5% so với năm trước, ước chừng thua lỗ tầm hơn hai mươi tỷ ngân lượng.”

“Khụ khụ khụ, nếu thua lỗ thì chính là do gia chủ không thể lãnh đạo, chẳng lẽ còn phải khen ngợi cậu hả?” Một nguyên lão cười lạnh một tiếng, nói.

Triệu Húc Hàn cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Tuy thua lỗ nhưng tôi cũng có thể bù đắp lại, sẽ không làm tổn thất ích lợi của mọi người.”

“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ cậu tham ô?” Có người lập tức kinh hô.

“Là công ty của tôi có thể điều động hai mươi tỷ để duy trì Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đứng lên nói.

Mọi người tức khắc hút vào một hơi. Nếu thế thì Kỷ Hi Nguyệt đã thỏa mãn một điều kiện của đương gia chủ mẫu.

“Thật sao? Hai mươi tỷ, cô bằng lòng tiếp viện thua lỗ cho cậu chủ hả?” Một người hỏi.

“Đương nhiên, chúng tôi là phu thê, anh ấy có khó khăn, tôi tự nhiên sẽ giúp!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng.

“Nhưng sau khi cô cho cậu ta hai trăm trăm triệu thì còn của cải hai trăm trăm triệu không? Nếu không có thì tương đương cô không hợp cách!” Một nguyên lão cười lạnh nói.

Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói: “Nguyên lão lo lắng nhiều rồi, của cải nhà tôi đã có giá trị 500 trăm triệu, cho nên hai trăm trăm triệu đã hoàn toàn không thành vấn đề với tôi. Hơn nữa bây giờ công ty tôi mỗi ngày hốt bạc, tin tưởng lợi nhuận sẽ càng ngày càng nhiều.”

Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, nói: “Đây chính là Kỷ Hi Nguyệt, vợ chưa cưới của Triệu Húc Hàn, chủ mẫu Triệu gia tương lai, mọi người làm quen chút đi.”

“Cậu chủ, chủ mẫu Triệu gia có ba điều kiện, nhiều nhất cô ấy cũng chỉ đạt được điều thứ hai, điều thứ nhất thì sao, cô ấy có thể đánh không? Nếu không thể đánh thì ngày nào đó gặp được kẻ địch sẽ bị bắt bị vũ nhục, đó chính là đánh mất mặt mũi Triệu gia!”

“Đánh rắm! Tiểu Nguyệt rất lợi hại!” Giọng Triệu Vân Sâm đột nhiên ở phía sau vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu, thấy gia hỏa này vậy mà lại ủng hộ cô trong lúc này, hơi ngoài ý muốn. Chẳng qua nghĩ đến công ty điện ảnh của cậu ta bị Húc Nguyệt của cô ép tới hoàn toàn không có sức chống cự, gia hỏa này còn chạy tới cầu cô mở một con đường, bởi vì nếu phá sản thì cha cậu ta – Triệu Nhất Gia sẽ cho cậu ta đẹp mặt.

“Tới ba người đi.” Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, đi đến trung tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.