Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 156: Truy Tìm Trần Manh Manh (IV)



Đôi tay thô ráp của Đới Thành Công bắt đầu vươn tới sờ mó khuôn mặt mịn màng của Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh sợ hãi ư ư lên mấy tiếng, không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không thoát được bàn tay đang sờ soạng đầu tóc cô ấy của Đới Thành Công.

Ghê tởm và kinh sợ khiến cô ấy khóc như mưa đổ, nhưng bây giờ đâu có ai đến cứu cô ấy.

Trần Manh Mnah càng tỏ ra sợ hãi đáng thương, Đới Thành Công càng hưng phấn thích thú,ông ta uống một ngụm whisky rồi nói: “Chu Dân nói em là thiếu nữ, hy vọng em sẽ không khiến tôi thất vọng. Tôi đã tốn mười vạn tẹ để mua một đêm của em đấy.”

Trần Manh Manh trợn mắt, đáng tiếc trong đôi mắt toàn là nước mắt, nội tâm càng đau đớn khôn nguôi.

Cô ấy cứ tưởng rằng đã tìm được tình yêu đích thực, nào ngờ lại là một cơn ác mộng. Nếu hôm nay cô ấy bị người đàn ông này cưỡng bức, thì sao này làm sao mà sống tiếp đây?

“Đừng khóc nữa, đã không chống cự được chi bằng thả lỏng mà hưởng thụ. Tôi cũng không phải là biến thái, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cố gắng dịu dàng, để em có thể giữ lại ấn tượng tốt đẹp về lần đầu tiên. Nhưng nếu em không nghe lời, vậy tôi cũng sẽ không khách khí. Tôi đã tốn mười vạn tệ thì tuyệt đối phải thu lại vốn liếng. Đến lúc đó nếu có làm em bị thương, em cũng đừng than khóc.”

Đới Thành Công  dụ dỗ và uy hiếp Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh liên tục sợ hãi lắc đầu, toàn thân phát run.

Đới Thành Công uống hết phần rượu cuối cùng trong ly, sau đó đặt ly xuống, tháo chiếc cà-vạt cảu ông ta ra rồi đi về hướng Trần Manh Manh.

“Ưm ưm ưm!” Trần Manh Manh kinh hoàng, cả người trượt khỏi sô pha.

Đới Thành Công cười khẩy một tiếng, sau đó bế Trần Manh Manh lên bước tới chiếc giường sang trọng rồi bất ngờ ném cô lên giường.

“Haha.” Đới Thành Công phát ra tiếng cười man rợ, cả người đổ ập xuống.

Trần Manh Manh muốn tháo chạy nhưng nào có thoát thân được, cô ấy bị Đới Thành Công bắt lại, sau đó cái miệng hôi hám nồng nặc mùi rượu của ông ta hôn vào mặt cô ấy.

“Rầm rầm rầm!” Ngay lúc Đới Thành Công muốn hôn Trần Manh Manh đang ra sức giãy dụa thì đột nhiên cửa phòng bị gõ lớn tiếng.

“Manh Manh, cậu có trong đó không! Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt ở bên ngoài lớn tiếng hét lên.

Ở bên trong nghe được âm thanh rất nhỏ. Một nơi cao cấp như thế này thường chú ý đến sự riêng tư của khách hàng nên hệ thống cách âm rất tốt.

Thế nhưng Đới Thành Công và Trần Manh Manh đã nghe thấy tiếng của Kỷ Hi Nguyệt.

Đới Thành Công cau mày, Trần Manh Manh lập tức ư lên mấy tiếng thật to, nước mắt càng lúc càng nhiều.

Bên ngoài, phòng của Lão Khôi gõ cửa đã mở ra, bên trong là một người đàn ông xa lạ. Lão Khôi nói xin lỗi với người đó rồi đến chố Kỷ Hi Nguyệt.

“Lão Khôi, phá cửa!” Kỷ  Hi Nguyệt dám chắc Trần Manh Mang đang ở trong phòng này, trong lòng cô gấp gáp không chịu được. Mặc dù thời gian trôi qua chưa lâu nhưng loại chuyện như vậy sẽ diễn ra rất nhanh, vì vậy cô mới nôn nóng vô cùng.

Kỷ Hi Nguyệt tránh sang một bên, Lão Khôi lấy hơi rồi một cước đá mạnh vào cửa phòng.

Cửa phòng vang lên một tiếng, sau đó chốt khóa cửa bị bật ra.

Kỷ Hi Nguyệt xông vào bên trong đầu tiên.

Cô thấy khuôn mặt ghê tởm của Đới Thành Công từ trên giường ngồi dậy, còn Trần Manh Manh thì đang ngã nhào trên giường, trên mặt toàn nước mắt, đôi mắt chứa đầy vẻ oan ức và sợ hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, và sau đó là những giọt nước mắt nhẹ nhõm.

“Ưmmmmmm” Trong miệng Trần Manh Manh không ngừng phát ra âm thanh.

“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì rất đau lòng, vội vàng lao tới giải cứu.

“Tiểu thư, chụp ảnh!” Lão Khôi hét lên.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, Trần Manh Manh lập tức lắc đầu, cô ấy không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh của mình lúc này. Cô ấy bật khóc nức nở với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt giúp cô tháo khăn nhét trong miệng ra, Trần Manh Manh lập tức khóc nức nở.

“Không sao, không sao rồi.” Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy cởi dây thừng.

Trần Manh ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt khóc tức tưởi, âm thanh ấy khiến Kỷ Hi Nguyệt muốn đứt hết ruột gan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.