Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 159: Anh Hàn Chưa Ngủ à? (II)



Kỷ Hi Nguyệt bên đây rất kinh ngạc, đại ma vương muốn gặp Trần Manh Manh sao?

Nhưng mà cũng tốt. Dù sao thì sớm muộn gì cô bạn thân cũng phải biết đến sự tồn tại của người đàn ông có sức ảnh hưởng to lớn đối với cô.

“Tôi sẽ về muộn.” Triệu Húc Hàn lại gửi tiếp một tin nhắn.

Kỷ Hi Nguyệt liếc xem, cô dở khóc dở cười. Ý gì đây nhỉ? Đợi Manh Manh về khu dân cư Phong Nhã ngủ say rồi anh mới về? Vậy cô có cần đợi anh không đây?

Chắc chắn sự việc phát sinh vào tối nay lão Khôi đã báo cáo lại toàn bộ.

“Tôi có cần đợi anh về không?” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.

Triệu Húc Hàn im lặng một hồi lâu mới trả lời lại hai chữ: “Tùy em.”

Kỷ Hi Nguyệt thấy hai chữ này thì bật cười khanh khách, cái này rõ ràng là muốn cô đợi đây mà. Tên đại ma vương này tự cao thật đấy, còn bảo cô chọn lựa. E là đêm nay mà không đợi anh về, cho anh một lời giải thích thì ngày mai chắc chắn cô lại gặp tai ương cho xem.

Ô tô của Tiền gia đưa Kỷ Hi Nguyệt đến bãi đậu xe của khu dân cư Phong Nhã xong thì rời đi.

‘Tiểu Nguyệt, cậu sống ở đây sao?” Trần Manh Manh xuống xe, có chút mơ hồ.

“Đúng vậy, gần đài truyền hình. Đây là nhà bạn của bố mình.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích, trong lòng cô có chút áy náy. Cô giấu diếm người bạn tốt nhất của mình như thế này liệu có quá đáng không?

Nhưng Triệu Húc Hàn không phải là người bình thường, chuyện này liên quan đến đời sống riêng tư của anh, chưa được sự đồng ý của anh cô không dám nói bậy nói bạ, mất công đại ma vương lại không vui.

“Vậy có tiện không?” Trần Manh Manh có chút lo lắng.

“Không sao đâu. Chỉ có một dì đang sống ở đó thôi.” Kỷ Hi Nguyệt biết thím Lý sẽ quay lại dọn dẹp một số thứ. Cô phải nói trước để tránh việc Trần Manh Manh biết quá nhiều.

“Oh. Vậy thì tốt.” Trần Manh Manh cảm thấy có chút suy nhược. Dù sao cô ấy cũng đã nhận lấy sự đả kích quá lớn.

Kỷ Hi Nguyệt đưa cô ấy lên lầu. Quả nhiên thím Lý đang ở đây, bà cũng biết trước là Kỷ Hi Nguyệt sẽ đưa bạn bè về ngủ lại.

“Thím Lý, đây là bạn của cháu, tên là Manh Manh. Manh Manh, đây là thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt giới thiệu xong thì trò chuyện đôi ba câu.

Cô đưa Trần Manh Manh về phòng của mình. Thím Lý mang sữa bò lên, đứng ở cửa phòng nói với Kỷ Hi Nguyêt: “Trong đây có chút thành phần an thần, để Trần tiểu thư ngủ một giấc thật ngon có lẽ sẽ tốt lên rất nhiều.”

“Cảm ơn thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thím Lý thực sự rất chu đáo.

Trần Manh Manh lúc này đang ở trong phòng tắm, ra sức kỳ cọ, sự đụng chạm của Đới Thành Công khiến cô ấy chán ghét cực điểm, cả khuôn mặt đều bị cô ấy chà đến đỏ tấy, sau đó lại bật khóc nức nở. Tầm bốn mươi phút sau cô ấy mới từ phòng tắm bước ra.

“Manh Manh, cậu không sao chứ.” Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng, cô đưa ly sữa bò cho cô ấy.

Trần Manh Manh uống xong lắc đầu nói: “Mình không sao, chỉ là nghĩ lại vẫn còn thấy sợ thôi.”

“Không sao không sao. Đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngủ một giấc thật ngon rồi mọi chuyện sẽ qua hết thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt đưa cô ấy lên giường. Trần Manh Manh đã đổi sang bộ đồ ở nhà  mà Thím Lý chuẩn bị.

“Ừm, Tiểu Nguyệt, có cậu thật  tốt.” Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói rất đáng thương.

Kỷ Hi Nguyệt ấm lòng, cô vui mừng vì bản thân được tái sinh, vội vàng ôm chầm lấy cô ấy: “Mình tất nhiên là tốt rồi, vừa tốt bụng lại tài giỏi, một trăm phần trăm xứng đáng để làm bạn trai đấy!”

‘Cái quái gì vậy!” Trần Manh Manh bị cô chọc cười.

Hai người bắt đầu náo nhiệt, cuối cùng Trần Manh Manh mệt quá rồi ngủ thiếp đi trước.

Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy ngủ say thì thở phào nhẹ nhõm, cô từ trên giường bò dậy, mở cửa ra ngoài.

Dưới lầu đã tối om, cửa phòng của Triệu Húc Hàn khép hờ, để lọt ra một chút ánh sáng mờ nhạt.

Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Triệu Húc Hàn mặc một chiếc áo ngủ dài rộng rãi màu trắng ngồi trên giường đợi cô, trong tay còn cầm một chiếc máy tính bảng.

“Anh Hàn, anh chưa ngủ à.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười.  Cô phát hiện cách trang trí căn phòng này không khác gì phòng của anh ở biệt thự bán sơn. Quả nhiên thói quen thật đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.