Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, mái tóc xoăn dài buông xõa, khuôn mặt vô cùng sạch sẽ, đôi mắt to tròn khẽ chớp nháy nhìn anh rất là đáng yêu và tinh nghịch.
Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước tới bên cạnh chiếc giường lớn, đứng trước mặt anh nói: “Vâng, cô ấy ngủ rồi. Anh Hàn, chuyện tối nay có lẽ anh biết hết rồi đúng không?”
“Tôi phải ngẩng đầu nhìn em thế này sao?” Triệu Húc Hàn lạnh mặt.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút ngại ngùng, cô ngồi xuống một bên giường, nụ cười có chút cứng nhắc.
“Sao em biết Chu Dân sẽ ra tay với Trần Manh Manh?” Mặc dù chuyện tối hôm nay anh có xem qua một số video, nhưng vẫn cảm thấy rất là kỳ lạ.
“À thì.” Kỷ Hi Nguyệt hơi dừng lại, “Ban đầu tôi thấy Chu Dân là người không đáng tin cậy, sau đó anh ta lại gọi Đới Thành Công là cha nuôi, nên tôi nghĩ rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Lúc sau không tìm thấy Trần Manh Manh, tôi thật sự rất sợ hãi.”
“Là trực giác sao?” Triệu Húc Hàn nghe ra được đầu mối.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Có thể nói là như vậy. Đây là trực giác của một người làm phóng viên, đôi lúc rất chuẩn xác. Lúc vừa nhìn thấy Chu Dân và Đới Thành Công tôi đã nghĩ họ không phải là người tốt. Hơn nữa, lúc vừa mới vào tôi đã nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở cuối hành lang thậm thà thậm thụt nói cái gì mà phụ nữ, rồi mười vạn, cho nên tôi sợ Trần Manh Manh sẽ xảy ra chuyện.”
“Lát sau anh gửi cho tôi tư liệu về Đới Thành Công thì cảm giác của tôi càng lúc càng bất ổn.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói: “Cảm ơn anh Hàn đã kêu lão Khôi qua bảo vệ tôi.”
Triệu Húc Hàn híp mắt lại, nhìn chằm chằm dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào anh của Kỷ Hi Nguyệt.
“Vậy người đàn ông đó là ai?” Triệu Húc Hàn đổi chủ đề.
“Hả? Người đàn ông nào?” Kỷ Hi Nguyệt hoảng hốt.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Húc Hàn nhìn xoáy vào Kỷ Hi Nguyệt: “Lôi kéo người ta lâu như vậy mà không biết là ai sao?”
Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: “Anh nói anh Giang Thành sao? Đó là con trai của chú Tiền. Tôi với anh ấy cùng nhau lớn lên, cả hai đều coi nhau như anh em. Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ dẫn anh ấy đi tìm Manh Manh thôi, hoàn toàn không hề có quan hệ gì khác!”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xua tay, tính chuyên chế độc tài của Triệu Húc Hàn lại bộc phát, làm cô rất hoang mang rối rắm.
“Anh em? Anh em mà cứ kéo tay nhau không buông?” Triệu Húc Hàn đặt máy tính bảng trong tay xuống, Kỷ Hi Nguyệt thấy vậy thì sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Không, không phải đâu. Tôi, chỉ là tôi nôn nóng nên quên thôi. Hồi nhỏ tôi hay kéo tay anh ấy chơi đùa, nên là, là..” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đã ngồi thẳng dậy.
Khí thế hung hãn của anh làm cô nghẹt thở, không tài mở miệng nói tiếp câu chuyện.
Mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã trắng bệch, cô thấy Triệu Húc Hàn đen mặt lại thì càng thêm rối bời, nhưng trong đầu cô có một âm thanh đang không ngừng nhắc nhở, đừng thách thức đại ma vương, nếu không cô sẽ chết rất thảm.
Đại ma vương ưa mềm mỏng, đừng bao giờ đi chọc ghẹo anh.
Nghĩ đến đây Kỷ Hi Nguyệt lại ngồi xuống, hai tay lập tức quấn chặt lấy cánh tay đang duỗi ra của Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh thực sự đừng hiểu lầm, trong lòng tôi chỉ có anh. Anh nghĩ đi, cả người tôi không phải đều của anh hết sao, mấy người đàn ông khác làm sao có cửa lọt vào mắt tôi, yêu cầu của tôi rất cao, nên là anh Hàn đừng nghĩ lung tung nữa.” Kỷ Hi Nguyệt ép chặt tay của anh vào ngực cô.