Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 165: Bữa Trưa Sóng Gió (IV) (1066)



Kỷ Thượng Hải đứng bật dậy, gấp gáp nói: “Triệu Húc Hàn? Chủ nhân của Triệu gia? Cậu ta tìm con giúp đỡ? Bây giờ? Con thì giúp được cái gì? Không được! Những chuyện liên quan đến Triệu Húc Hàn đều rất nguy hiểm. Tiểu Nguyệt, con đừng đi.”

“Lão Kỷ.” Tiền Vạn Hào cũng đứng lên, “Anh đừng suốt ruột. Tiểu Nguyệt không thể không đi, mà chúng ta cũng không thể đắc tội với Triệu gia được. Tiểu Nguyệt, con nói cụ thể xem nào.”

“Ây da, mọi người đừng căng thẳng, bên đó đã ngỏ ý nhờ con giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa Triệu Húc Hàn đã giúp con rất nhiều khi con còn quen Triệu Vân Sâm, vì vậy anh ấy cũng tính là có ơn với con, con giúp anh ấy cũng là điều nên làm. Bố, chú Tiền, mọi người đừng lo lắng cho con. Con đi rồi về ngay.”

Kỷ Hi Nguyệt đứng lên.

“Tiểu Nguyệt, thực sự không sao chứ?” Kỷ Thượng Hải vẫn rất lo lắng.

“Bố, con có bao giờ nói dối bố đâu. Vả lại con gái bố đâu có dễ bắt nạt như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cười an ủi. Cô không ngờ Tiêu Ân lại tới đây, chuyện này cô không giải thích cũng không được.

“Vậy con mau quay lại đấy, biết chưa? Mọi người ở đây đợi con.” Kỷ Thượng Hải nói.

“Tiểu Nguyệt, nhớ giữ di động cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện thoại.” Tiền Vạn Hào cũng căng thẳng, ngược lại Dương Linh và Liễu Nha thì sững sờ.

Tiền Giang Thanh cũng hai mắt trợn tròn, anh ấy vẫn chưa hoàn hồn khi nghe thấy cái tên Triệu Húc Hàn của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Kỷ Hi Nguyệt vừa mới ra ngoài, Tiền Giang Thành đã lập tức hét lên: “Bố, mẹ, người vừa mới nhắc đến là Triệu Húc Hàn của tập đoàn Đế Vương Triệu Trị?”

“Sao vậy? Chẳng lẽ con không biết? Ông chủ của Cảng Thành, chủ nhân trẻ tuổi nhất của Triệu gia, công việc kinh doanh phân bổ khắp thế giới. Trước mặt Triệu Thị chúng ta chỉ là con kiến thôi.” Tiền Vạn Hào cười khổ.

“Triệu Húc Hàn là học trưởng của con, thì ra anh ấy đang ăn cơm ở đây!” Hai mắt Tiền Giang Thành đầy vẻ ngưỡng mộ.

Kỷ Thương Hải và mấy người khác sửng sốt nhìn anh ấy. Tiền Vạn Hào ngạc nhiên nói: “Lẽ nào Triệu Húc Hàn tốt nghiệp Yale*?”

(Yale: đại học Yale là đại học tư thục ở New Haven, Connecticut (Mỹ). Đây là đại học lâu đời thứ ba của Mỹ và là một trong những trường đại học hàng đầu thế giới. Đây cũng là cái nôi bồi dưỡng những nhà chính trị của nước Mỹ – nguồn: Google.)

“Đúng vậy. Anh ấy là huyền thoại của Yale, anh ấy nổi tiếng với tên tiếng anh là Jordan, tên tiếng trung rất ít người biết, nhưng con vẫn nhớ. Anh ấy quả thực là một thiên tài, tài giỏi vô cùng, phương diện gì cũng đứng nhất, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai vượt qua được. Hơn nữa hiệu trường còn nói, ước chừng trong vòng năm mươi năm tới cũng không có ai đánh bại được người đàn ông này. Thần tượng, đó chính là thần tượng của con!”

Trong mắt của Tiền Giang Thành đầy những vì sao, không khác gì một kẻ đuổi bắt sao.

“Sao Tiểu Nguyệt lại quen biết anh ấy nhỉ? Có thể đưa con đi làm quen một chút không?” Tiền Giang Thành nói xong thì nhìn Kỷ Thượng Hải với vẻ đầy mong đợi.

Kỷ Thượng Hải dở khóc dở cười: “Giang Thành, con hỏi bác cũng vô ích, bác đâu có quen biết vị Triệu Húc Hàn này, con muốn gặp thì chỉ có cách thông qua Tiểu Nguyệt thôi.”

“Đợi lát nữa Tiểu Nguyệt quay về, con nhất định sẽ kêu cô ấy đưa con đi gặp thử thần tượng của mình mới được. Con rất ngưỡng mộ anh ấy.” Tiền Giang Thành khoa chân múa tay, hưng phấn vô cùng.

“Bây giờ chỉ mong Tiểu Nguyệt không gặp nguy hiểm thôi, bố khuyên con không nên tiếp xúc với Triệu Thị.” Tiền Vạn Hào nói với con trai.

“Cái gì thế! Mọi người đừng nói chuyện giật gân nữa, người ta cũng chỉ là người bình thường, chỉ có điều làm ăn buôn bán lớn chút thôi, đâu có phải là xã hội đen.” Tiền Giang Thành suy nghĩ đơn giản, “Nếu cái gì cũng lớn mạnh thì làm gì có chuyện nhờ Tiểu Nguyệt giúp đỡ?”

Bỗng chốc mọi người đều cảm thấy có lý, rốt cuộc huyền thoại cũng vẫn là huyền thoại, thực sự quá bí ẩn, thật giả thế nào cũng không ai biết được.

“Tôi có quen một người nhà họ Triệu.” Dì Liễu bất thình lình lên tiếng.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía dì Liễu.

Dì Liễu cười: “Vương Giai Mỹ, vợ của Triệu Nhất Gia, bà ấy thường xuyên đến trụ sở chính thẩm mỹ viện của tôi để làm đẹp.”

“Hả? Liễu Nha, vậy chắc là em hay nghe bà ấy nhắc đến Triệu Gia đúng không? Nội tình bên trong như thế nào?” Dương Linh vội vàng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.