Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 184: Tin tức ngày 1 tháng 5 (iii) 1063



Liễu Đông ngồi ở cửa hàng nước giải khát, quan sát Kỷ Hi Nguyệt đang đi tới đi lui ở nhánh sông đối diện. Dưới bóng râm, ánh mặt trời chiếu loang lỗ lên người cô, hôm nay trông cô đặc biệt trẻ trung, đầy sức sống trong chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.

Nhưng Liễu Đông thực sự cảm thấy cô không biết cách ăn diện, tóc mái ngố lỗi thời, cặp mắt kính gọng gỗ che gần hết nửa khuôn mặt, màu môi thì hơi xám nhợt, trông cứ như bị suy dinh dưỡng, nhưng cậu đã sớm nhận ra cô rất chuộng son môi màu này.

Khuôn mặt gầy gò nếu được tẩy trang thì thực ra nhìn cũng không đến nỗi nào, bởi vì đôi mắt của cô thực sự rất đẹp, sóng mũi lại cao gọn xinh xắn. Đúng là không biết tại sao cô lại muốn như vậy.

“Liễu Đông, tra cứu lịch sử của nhánh sông này đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông giật mình: “Tra cứu lịch sử của nhánh sông này? Tại sao? Lẽ nào chúng ta còn đưa tin về lịch sử phong tục tập quán?”

Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt: “Tôi cảm thấy hôm nay ở đây sẽ có chuyện xảy ra.”

“Ở đây? Phải không đấy? Ở nhánh sông này sao?” Liễu Đông thót tim.

“Không biết có phải ở nhánh sông này không, nhưng tự nhiên đến đây tôi lại cảm thấy rất khó chịu.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nói nhảm, nhưng Liễu Đông chốc lát sẽ biết sự thật, cô sợ không dễ giải thích.

Vốn dĩ cô định đến đây một mình, nhưng tin tức hôm nay quá lớn, sẽ có rất nhiều tình huống liên quan, sợ là một mình sẽ không giải quyết hết.

“Chị Nguyệt, có phải mỗi lần chị cảm thấy khó chịu là có chuyện lớn xảy ra không?” Liễu Đông hỏi dò, “Giống như vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn lần trước?”

Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Đúng vậy, mỗi lần tôi đi dạo tìm tin tức, nếu cảm thấy nóng ruột, tinh thần bất an thì y như rằng sẽ có chuyện xảy ra. Cậu nói xem có lạ không cơ chứ? Bố tôi bảo đó là đánh hơi được tin tức.”

“Cái gì mà đánh hơi được tin tức? Nếu thực sự thần kỳ như vậy thì chị chính là nhà tiên tri, không cần xem bói cũng biết trước sự việc.” Liễu Đông trợn tròn mắt.

“Cũng có lúc sai sót mà, nhưng không sao. Nếu ở đây thực sự có tin tức lớn thì tháng Năm này chúng ta mở hàng hồng phát rồi, haha.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, nhếch miệng cười toe toét.

Liễu Đông nhìn nụ cười của cô: “Vậy chị thử đoán xem là tin tức gì? Có thể đánh bại được tin tức đã bị người phụ nữ hèn hạ Lưu Phi cuỗm mất không?”

“Dù sao đó chỉ là tin cũ thôi, sự quan tâm của công chúng cũng có hạn. Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn đã trôi qua hơn hai mươi ngày nhưng vẫn có người tiếp tục theo dõi là bởi vì vụ án vẫn chưa được phá giải. Nhưng tôi nghĩ vụ án này không thể ngày một ngày hai là có thể phá giải được.”

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu lúc này có vụ án khác xảy ra thì chắc chắn sẽ thay thế được vị trí của nó.”

“Vậy chị Nguyệt, chị có cảm thấy ở đây sẽ xảy ra án mạng không?” Tim Liễu Đông lại đập nhỡ một nhịp.

Kỷ Hi Nguyệt sầu não, sau đó cười khổ nói: “Trong lòng tôi rất bất an, có khả năng sẽ xảy ra án mạng.”

“Chị Nguyệt, chị đừng làm tôi sợ.” Liễu Đông biến sắc, một là sợ án mạng sẽ xảy ra như lời Kỷ Hi Nguyệt nói, hai là nếu Kỷ Hi Nguyệt đoán trúng, vậy thì cô còn là người bình thường sao?

“Liễu Đông, không phải cậu cảm thấy tôi giống quái vật đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.

Liễu Đông khẽ bĩu môi: “Tôi cứ cảm thấy chị Nguyệt rất thần bí. Nếu chị thật sự đoán trúng thì đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng với tư cách là phóng viên và là cộng sự của chị, chị có năng lực thần kỳ như vậy thì đó chính là vận may của tôi rồi.” Nói xong cậu nhếch miệng cười.

“Cậu nghĩ như vậy thật à?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thư thả, sau đó cô lại đưa mắt nhìn nhánh sông bên kia.

Đột nhiên cô híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng kích động thấp giọng nói với Liễu Đông: “Liễu Đông, cậu có thấy người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh lam bên kia sông không?”

Liễu Đông ngẩng đầu lên nhìn rồi gật đầu: “Thấy, chị quen sao?”

Chỉ nhìn thấy người đàn ông đi qua đi lại bên bờ sông, thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn ra dòng sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.