Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 185: Tin tức ngày 1 tháng 5 (iv) 1136



Lúc này tim Kỷ Hi Nguyệt muốn vọt ra khỏi cổ họng, trán nhễ nhại mồ  hôi, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông. Bởi vì cô đã nhận ra người đàn ông đó chính là kẻ sát nhân sau này bị điều tra.

Nếu bây giờ có thể túm được, vậy thì vụ án thứ hai sẽ không xảy ra, cô lại có thể cứu được một mạng người.

“Chị Nguyệt, chị không sao đấy chứ?” Liễu Đông thấy bờ môi của cô hình như đang run cầm cập, cậu lập tức kéo tay cô lại hỏi thăm.

Vừa chạm vào tay cô, Liễu Đông đã cảm nhận được sự nhỏ nhắn trơn mềm, da thịt cũng tốt đến bất ngờ khiến trái tim cậu rung động.

“Mau chụp lại ảnh của người đàn ông đó, đừng để anh ta phát hiện.” Kỷ Hi Nguyệt cũng căng thẳng nắm lấy tay Liễu Đông, vội vàng phân phó.

“Sao thế? Người đàn ông này có vấn đề gì sao?” Thấy Kỷ Hi Nguyệt lúc này hình như rất sợ hãi, nội tâm của cậu nhất thời trào dâng mạnh mẽ khát vọng bảo vệ của một người đàn ông.

Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực nói: “Liễu Đông, cậu phải tin tôi, tôi nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Chắc chắn người đàn ông này không phải người tốt.”

Liễu Đông không biết nói gì cho phải, nhưng thấy cô thực sự mất bĩnh tĩnh thì vội vàng gật đầu nói: “Được, chị ngồi xuống trước đi, để tôi chụp anh ta.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nở nụ cười với cậu, cô rất vui mừng vì Liễu Đông có thể tin cô vô điều kiện, bởi vì cách viện cớ này của cô vịnh vào ai cũng biết là quá vô căn cứ.

Liễu Đông lấy máy ảnh SLR ra, cộng thêm một ống kính góc rộng, sau đó đi tới sau lưng một thân cây to xum xuê lá, chụp vài bức ảnh với độ nét cao của người đàn ông mặc áo khoác xanh lam đối diện.

Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi cũng lấy động ra chụp vài bức ảnh, nhưng chụp phạm vi xa bằng di động chắc chắn không rõ nét bằng máy ảnh chuyên dụng.

Bên bờ sông, người cao tuổi đến càng lúc càng đông, bàn đá dưới gốc cây cũng có người đang đánh cờ, hội người cao tuổi này có thể nói là vô cùng thoải mái, chỉ có Kỷ Hi Nguyệt biết ở đây sắp có biến lớn xảy ra.

“Chị Nguyệt, tôi chụp xong rồi.” Liễu Đông tới cho cô xem ảnh trong ống kính.

Kỷ Hi Nguyệt tỉ mỉ xem vài bức ảnh rồi gật đầu nói: “Rất tốt,  rất rõ ràng.”

“Chị Nguyệt, chị thế nào rồi?” Liễu Đông muốn hỏi thăm một chút, nhưng mới đến khúc này thì đột nhiên dưới sông có tiếng hét thất thanh: “Chết, chết, chết người rồi!”

Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng chạy qua đó. Những người dân khác cũng chạy đến lan can nhìn ngó xung quanh.

Mọi người đều nhìn thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đang vớt rác trên sông vừa mới vớt lên được một túi nhựa đỏ trắng xanh, bên trên còn có mấy sợi dây ni lông buộc lỏng lẻo.

Dì vớt rác thấy tò mò nên đã mở khóa kéo túi nhựa ra.

Vì vậy, ngay lúc này mọi người có thể nhìn thấy trong túi nhựa là xương cốt dày đặc và từng thớ thịt trắng rất buồn nôn, còn có một chiếc đầu đang trong thời kỳ phân hủy rất ớn lạnh.

Dì vớt rác sợ tới mức té xỉu trên thuyền, vẻ mặt kinh hoàng khiến người khác không nén nỗi sợ hãi.

Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt mặt mày đã trắng bệch, nhưng với bản năng của một phóng viên, hai người  đã bắt đầu chụp ảnh.

“Tên đàn ông đó biến mất rồi.” Liễu Đông sực nhớ đến người đàn ông mặc áo khoác xanh mà Kỷ Hi Nguyệt nói, cậu quay lại thử tìm kiếm, nhưng phát hiện đã mất dạng.

“Báo cảnh sát đi. Đây là vụ án phân xác, chúng ta phải cấp tốc chỉnh sửa rồi đăng lên, nếu không sẽ khiến cả thành phố hoảng sợ.”Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn vội vàng nói với Liễu Đông.

Lúc này người dân sống gần đó đã kéo đến tụ tập đông đúc hai bên bờ sông, người nào cũng sợ hãi tái mặt, có người còn nôn mửa, xung quanh bắt đầu thảo luận râm ran.

“Chị Nguyệt, đưa tin thế nào đây? Vụ án phân xác tại sao lại gây ra hoảng sợ?” Liễu Đông quýnh tới mức đầu lưỡi xoắn xuýt.

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng xoay chuyển: “Nói là cảnh sát đã tóm được kẻ sát nhân, để mọi người đừng hoảng sợ nữa. Đúng, viết vậy đi.”

“Sao cơ? Cái này là tung tin đồn nhảm đấy. Chị Nguyệt, liệu có quá đáng không? Lỡ như không tóm được tên hung thủ thì sao?” Liễu Đông sợ tới mức đồng tử muốn rớt cả ra ngoài.

“Có thể tóm được, tên áo xanh đó chính là hung thủ!” Kỷ Hi Nguyệt cho cậu một ánh mắt khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.