Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 200: Phải dỗ dành đại ma vương (I)



Anh ta căm hận, phẫn uất, tại sao lại xui xẻo gặp phải người phụ nữ như vậy, tại sao mọi chuyện lại đen đủi như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi phòng thẩm vấn, Trương Cường ngượng ngùng gãi đầu.

“Cô Vương Nguyệt, cám ơn cô đã cung cấp manh mối lần này, còn bắt được tên hung thủ.” Trưởng đồn Lý bước tới bắt tay với Kỷ Hi Nguyệt.

“Nhưng với tư cách là một phóng viên nghiêm túc, thỉnh thoảng suy đoán loại chuyện này là một việc làm trái với đạo đức nghề nghiệp, đặc biệt là liên quan đến trách nhiệm và danh dự của cảnh sát. Vì vậy, mong là sau này cô Vương Nguyệt có thể cung cấp manh mối trực tiếp cho cảnh sát chúng tôi, đừng đăng tin trước.”  Trưởng đồn Lý khéo léo cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết, chỉ vì  tôi sợ các anh không tin lời tôi nói nên mới dùng cách này. Lãnh đạo của chúng tôi cũng đã nghiêm khắc phê bình, tôi nhất định sẽ sữa chữa. Đã đem đến phiền phức cho đồn cảnh sát các anh rồi, mong các anh thứ lỗi.”

“Đâu có đâu có. Cô Vương Nguyệt khách khí rồi.” Trưởng đồn Lý bật cười, nghĩ thầm cô gái nàu tuy có chút xấu xí nhưng lại biết lý lẽ, còn rất khiêm tốn nữa.

Nhưng nghĩ đến sự coi trọng của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị đối với cô thì anh ta không dám đắc tội.

Kỷ Hi Nguyệt về đến khu dân cư Phong Nhã là vừa đúng giờ cơm tối, cô lên lầu tắm rửa, sau đó xuống lầu dùng cơm. Triệu Húc Hàn đã ngồi trước bàn ăn.

“Anh Hàn, anh về rồi à!” Kỷ Hi Nguyệt cười chào hỏi.

Triệu Húc Hàn đang uống canh, anh khẽ liếc cô một cái đó nhưng không đáp lại.

“Tiểu thư, cô uống canh đi.” Thím Lý mang chén canh cho Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, ngồi xuống chưa kịp uống canh đã mỉm cười  nói: “Anh Hàn, anh đừng tức giận mà. Tôi sẽ cẩn thận, và chắc chắn sẽ kiên trì học kỹ năng tự vệ, anh đừng tức giận nhé. Cùng lắm thì tôi để lão Khôi đi theo vậy.”

Nói rồi còn chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt tủi thân cầu xin Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn liếc cô, sau đó cúi đầu uống hớp canh cuối cùng rồi lại ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào cô.

“Phải rồi anh Hàn, cám ơn anh đã giúp Manh Manh chuyển đến Cảng Long, vậy là sau này tôi  đã có bạn đồng hành. Anh Hàn đối xử với tôi thật tốt, tôi chắc chắn sẽ báo đáp anh Hàn chu đáo.” Kỷ Hi Nguyệt thấy vẻ mặt của anh như vậy thì trong lòng phát run, vội vàng đem hết những điều tốt đẹp nói ra.

Thím Lý mang đồ ăn lên, thấy Kỷ Hi Nguyệt cứ huyên thuyên không ngừng nhưng cậu chủ một tiếng cũng không đáp lại, còn tỏ ra lạnh lùng. Bà không khỏi có chút đồng cảm với Kỷ Hi Nguyệt. Xem ra lần này cậu chủ giận thật rồi, ngay cả tiểu thư cũng không dỗ dành được.

“Anh Hàn, anh vẫn còn tức giận à? Vậy anh nói xem anh muốn tôi làm  thế nào? Anh cứ như vậy tôi thực sự không nuốt nổi cơm.” Kỷ Hi Nguyệt đúng là một miếng cũng không ăn, vẻ mặt tiu nghỉu buồn chán.

Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, cúi đầu gắp một miếng sườn xào chua ngọt, thong thả ăn xong rồi nhả xương, nhưng nhìn chung thái độ đã dịu đi một chút.

“Ăn đi. Ăn xong rồi nói.” Cuối cùng Triệu Húc Hàn cũng lên tiếng.

“Không, nói bây giờ. Anh không nói thì tôi không thể yên lòng được, ăn cũng không vào. Anh cứ phạt tôi đi, kêu tôi làm chuyện gì cũng được, nhưng đừng bắt tôi từ bỏ công việc này.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa rơi nước mắt.

Bởi vì cầu xin không có tác dụng, nên chỉ còn cách tấn công bằng nước mắt.

Triệu Húc Hàn thấy đôi mắt to tròn của cô ngập nước thì bỏ đũa xuống, yên lặng nhìn cô.

“Tôi thực sự rất thích công việc này, nếu chỉ vì nguy hiểm mà từ bỏ, vậy thì tôi sẽ không bao giờ mạnh mẽ lên được. Sau này tôi còn biết đứng bên cạnh anh Hàn thế nào đây! Những người xung quanh anh đều rất tài giỏi, tôi sợ tôi sẽ không thích hợp với anh, huhu.” Kỷ Hi Nguyệt nói đến đây bản thân còn thấy cảm động, bỗng chốc nước mắt rơi như mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.