Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 232: Nhất định phải có cách (III)



Cố Cửu vui mừng đứng bật dậy: “Bố, bố nói thật đấy chứ? Sau này không ép con cưới cô ta nữa?”

Cố Toàn Nghĩa lại đen mặt: “Ông đây có bao giờ nuốt lời chưa!”

“Haha, được, vậy để con nghĩ cách!” Cố Cửu hào hứng, “Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ là người con yêu nhất.”

Nói xong thì nhào tới ôm lấy mẹ mình như một đứa trẻ lớn xác.

Mẹ Cố cười đánh yêu con trai mình, sau đó đưa mắt nhìn chồng. Thấy ông bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhưng bà biết ông là đang đố kị với bà. Con trai không thân thiết với ông, nhưng lại rất thân thiết với người mẹ này. Coi như là bà không uổng công giúp anh ấy.

“Đừng có vội vui mừng. Con định làm thế nào?” Cố Toàn Nghĩa hỏi dò, nhưng giọng điệu đã ôn hòa trở lại.

Cố Cửu buông mẹ ra, sau đó bước tới chủ động rót trà cho bố, làm cho Cố Toàn Nghĩa có chút gượng gạo.

Nhiều năm nay vì chuyện của Hạ Tâm Lan, đứa con ngỗ nghịch này đã không còn hiếu thuận với ông như bây giờ.

“Bố, Tâm Lan rất ngang ngược, vì vậy chỉ cần Tiểu Nguyệt có điểm ưu tú hơn cô ta thì cô ta tâm phục khẩu phục mà chủ động rút lui.” Cố Cửu tính ra vẫn có một điểm hiểu Hạ Tâm Lan.

Người phụ nữ này từ nhỏ đã rất ngang ngược, cho dù có đàn ông trước mặt cũng vẫn như vậy.

Nhưng có một điểm ưu tú là sẵn sàng nhận thua! Chỉ cần cô ta bị người khác đánh bại, cô ta sẽ mạnh mẽ thừa nhận thất bại.

“A Cửu, Tiểu Nguyệt có thể so tài với con bé cái gì đây? Đánh nhau là chắc chắn không lại Tâm Lan rồi.” Mẹ Cố vội vàng nói.

Cố Cửu đáp: “Chuyện này con phải thương lượng với Tiểu Nguyệt đã, cô ấy chắc sẽ điểm xuất sắc hơn Tâm Lan. Hai người đợi con.” Nói rồi Cố Cửu chạy ra ngoài.

Mà lúc này, trong căn phòng phía đông nơi gia đình Hạ Tâm Lan ở lại, Hạ Tâm Lan đang khóc lóc quỳ trước mặt bố mình.

“Đứng lên đi. Biết sai là tốt. Thể diện của Hạ gia đêm nay coi như mất sạch vì con. Đường đường là một quân nhân lại nói ra những lời thâm độc như dạ tiểu nhân, con bảo bố nên nói với con thế nào mới tốt đây?”

Hạ Gia Quốc gia giáo rất nghiêm khắc, vì vậy ông nhất định phải dạy dỗ con gái lại thật tốt.

“Bố, con biết sai rồi. Bố trách phạt con đi.” Hạ Tâm Lan thành khấn nhận lỗi.

“Được rồi được rồi, lão Hạ, ông đừng giáo huấn nữa. Con bé cũng chỉ vì ghanh tị với Kỷ Hi Nguyệt mới nói ra những lời vậy thôi. Biết sai là tốt, lần sau đừng tái phạm nữa.” Mẹ Hạ vội vàng dìu con gái ngồi xuống.

“Tâm Lan, con cũng nhìn thấy cục diện hôm nay rồi đấy. Cố Cửu thật sự không thích con, người cậu ấy thích là Kỷ Hi Nguyệt. Từ ánh mắt của cậu ấy có lẽ con cũng đã nhìn ra, nên là con hãy từ bỏ đi. Tránh trường hợp cả hai phải đau khổ.” Hạ Gia Quốc nhìn dáng vẻ đáng thương của con gái mà thở dài nói.

Ông thực sự rất đau lòng. Cô con gái ngốc của ông vì một người đàn ông mà năm năm nay chịu không biết bao nhiêu là tủi thân, nhưng vẫn không nản lòng, cứ nhìn thấy cậu ấy là lại muốn khóc.

“Phải đấy Tâm Lan, mẹ cũng đã nhìn ra con không còn hy vọng. Kỷ Hi Nguyệt quả thực xuất sắc hơn những người phụ nữ mà A Cửu chơi đùa trước đây.” Mẹ Hạ cũng là người biết nhìn nhận.

Hạ Tâm Lan ngồi im bất động, nghe xong thì nước mắt lăn dài.

“Ây da con của tôi, khóc cái gì mà khóc. Không phải chỉ một người đàn ông thôi sao, trong quân đội có biết bao nhiêu nam giới, con muốn chọn thế nào thì tùy.” Mẹ Hạ cũng rất đau lòng.

“Nhưng người con thích chỉ có anh Tiểu Cửu.” Hạ Tâm Lan khó chịu nức nở.

“Rốt cuộc con thích cái gì ở cậu ta? Tên nhóc đó chẳng có tí gì là đứng đắn, ngay cả chú Cố cũng nhìn không vừa mắt mà con thích cái gì?” Hạ Gia Quốc nổi quạu.

“Thích chính là thích! Bố, mẹ, nếu không có được anh Tiểu Cửu con sẽ chết.” Hạ Tâm Lan cảm thấy lúc này trái tim mình khô cằn như bọt biển không có nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.