Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, nhìn icon cười nham hiểm của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng lại trỗi dậy chút suy nghĩ kì quái, anh trả lời tin nhắn: “Em muốn làm điện ảnh và truyền hình?”
“Đâu có, chỉ cảm thấy sẽ kiếm ra tiền, hơn nữa còn nhiều tiền là đằng khác. Nếu anh Hàn có công ty điện ảnh và truyền hình, sỡ hữu kịch bản hay và diễn viên giỏi, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản rất lớn.”
“Cảng Long và Hương Thành không phải đều có bộ phận điện ảnh và truyền hình sao?” Triệu Húc Hàn vẫn chưa hiểu được ý của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững người, sau đó gửi lại tin nhắn: “Ngoài đài truyền hình ra thì bên ngoài cũng có nhiều công ty điện ảnh và truyền hình mà đúng không?”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ. Công việc kinh doanh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị đa dạng các ngành nghề, chủ yếu là để kết nối giao lưu với nhiều tầng lớp xã hội. Công ty điện ảnh và truyền hình đương nhiên cũng có, nhưng làm ăn bị thua lỗ, mà anh cũng không thể lưu tâm hết được mấy chuyện kinh doanh nhỏ lẻ đó.
Trước đây việc thu mua hai đài truyền hình cũng không hề liên quan đến công ty điện ảnh và truyền hình thuộc quản lý của Triệu Thị. Khi nào có phim ảnh cần ra mắt, bên công ty sẽ tự động bàn bạc thủ tục với hai đài truyền hình để cho phát sóng.
“Có, nhưng công ty nhỏ, vả lại còn lỗ vốn.” Triệu Húc Hàn trả lời đúng sự thật.
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai chữ ‘lỗ vốn’ thì khóe miệng khẽ run rẫy. Không ngờ anh Hàn cũng có lúc kinh doanh thua lỗ.
“Anh Hàn, anh có muốn đầu tư vào một bộ phim không?” Kỷ Hi Nguyệt kể lại chuyện bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ bị cắt ngang xương, và tất nhiên không khỏi khen ngợi tài nghệ của Lâm San.
“Em chắc chắn bộ phim này sẽ bị cắt? Chắc chắn bộ phim này sẽ nổi tiếng? Chắc chắn Lâm San sẽ trở thành ảnh hậu sau bộ phim này?” Triệu Húc Hàn hỏi liên tục ba câu.
“Người nào tin em sẽ bất diệt.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, sau đó gửi đi một câu.
Triệu Húc Hàn vừa uống trà vừa đợi tin nhắn, vừa nhìn thấy tin nhắn Kỷ Hi Nguyệt gửi qua, anh suýt chút nữa phun ngụm trà lên điện thoại.
Sau đó não anh nhanh chóng suy nghĩ, trực giác của Kỷ Hi Nguyệt kinh khủng thế nào anh biết rất rõ. Người phụ nữ này một khi đã chủ động làm chuyện gì đó thì chứng tỏ cô đã rất chắc chắn.
Nhưng anh không muốn quan tâm đến chuyện của showbiz, càng không có chuyện vì Kỷ Hi Nguyệt mà đi để ý đến công ty điện ảnh và truyền hình của Triệu Thị, đề phòng sau lưng có người nói anh đưa công ty gia đình cho phụ nữ làm loạn.
“Thế này đi, anh giúp em thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình, em tự quản lý, thế nào?” Triệu Húc Hàn muốn cá nhân giúp Kỷ Hi Nguyệt.
Đương nhiên là anh cũng có một tâm tư khác. Anh hy vọng một ngày nào đó, Kỷ Hi Nguyệt sẽ không làm phóng viên nữa.
Bây giờ là đến lượt Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Mặc dù cũng từng nghĩ qua chuyện này, nhưng cô làm gì có thời gian để quản lý, hơn nữa cô vẫn còn đam mê với công việc phóng viên này lắm.
Nhưng trước mắt là cơ hội để kiếm tiền, vả lại ngành điện ảnh và truyền hình sẽ ngày càng phát triển, nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.
Anh Hàn có ý gì thế nhỉ? Triệu Thị có công ty điện ảnh và truyền hình, tại sao không để Triệu Thị trực tiếp đi bàn bạc?
Lẽ nào anh Hàn muốn cô tự mở công ty kiếm tiền?
Triệu Húc Hàn đợi mãi không thấy Kỷ Hi Nguyệt hồi âm, trong lòng tự nhiên thấp thỏm, không lý người phụ nữ này giận rồi?
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang suy nghĩ. Hay là kêu bố cô kinh doanh mảng này? Nhưng bây giờ bố cô cũng rất bận, nội chuyện của Bất Động Sản Kỷ Tinh thôi cũng đã sứt đầu mẻ trán, cô không muốn ông thêm bận lòng.
“Anh Hàn, hay là như vậy đi. Em không có thời gian để quản lý, nhưng cứ thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình. Nhưng về việc tuyển dụng nhân tài các thứ thì anh Hàn có thể giúp em được không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu công ty cô thành lập sau này có thể trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất ở Cảng Thành, bản thân cô cũng sẽ có cảm giác thành tựu.
“Không thành vấn đề. Hôm nay anh sẽ kêu người đi sắp xếp thủ tục, em về ký tên là được. Anh sẽ đầu tư riêng cho em một trăm triệu, sau này có lãi chia 5-5. Nhớ kiếm tiền cho anh.” Triệu Húc Hàn cho cô câu trả lời cuối cùng.