Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 372: Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt (III)



Trong lòng Triệu Húc Hàn không mấy thoải mái, nhưng nghĩ đến chuyện cũng một ngày rồi anh chưa đến thăm Cố Cửu. Dầu gì anh ấy cũng xả thân cứu anh, mặc dù chuyện đó chỉ vẽ vời thêm chuyện, uổng công vô ích.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt tốt xấu gì cũng là bạn của anh ấy, không đi thăm anh ấy thì cũng không phải đạo. Dù sao cô cũng đi cùng anh, Cố Cửu lý nào còn giở trò gì được?

Triệu Húc Hàn ra sức thuyết phục bản thân, sau đó khẽ gật đầu.

Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt đổi sang quần áo thoải mái, ngồi lên xe của Triệu Húc Hàn với dáng vẻ của Kỷ đại tiểu thư đến bệnh viện thăm Cố Cửu.

Đồng thời cô cũng dùng giọng điệu của Vương Nguyệt để thông báo cho Lâm San là đã tìm được nhà đầu tư, kêu cô ấy và người phụ trách đoàn phim đến nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt để dùng bữa trưa và ký hợp đồng.

Lâm San bên kia nghe được tin nhắn mà kích động suýt khóc. Đạo diễn Liêu thì luôn miệng nói lần này gặp được quý nhân rồi, bởi vì tối qua anh ta gọi mấy cuộc điện thoại để tìm nhà đầu tư nhưng đều bị khước từ, khiến anh ta cảm thấy rất bất lực.

Xét cho cùng, một bộ phim cung đình cần rất nhiều tiền đầu tư. Diễn viên đã không tầm cỡ như Lý Mai, bản thân anh ta làm đạo diễn cũng không phải người tài giỏi, còn biên kịch chỉ là một người bạn của Lâm San và không chuyên nghiệp cho lắm, vậy thử hỏi ai dám đầu tư?

Ngay cả Hương Thành cũng không muốn chấp nhận rủi ro lớn như vậy nữa là.

Vì vậy bây giờ cả đoàn phim ‘Vượt qua khóa tình’ đang reo hò hớn hở, nhưng không ai nói cho Lý Mai biết. Dù sao mọi người cũng muốn đợi xem vở kịch hay ba ngày sau.

Ở bệnh viện tư nhân của Cố Cửu, không có ai trong phòng bệnh của anh ấy, y tá nói với bọn cô là Cố Cửu đang tắm nắng ở công viên bên dưới.

Bây giờ mới hơn mười giờ sáng, nhưng đang là tiết trời của tháng sáu nên vẫn cảm thấy oi bức.

Quả nhiên dưới tán cây mát mẻ, Cố Cửu đang ngồi trên xe lăn ngáp ngủ.

“Anh Hàn, Cố Cửu bị thương ở cánh tay trái mà, sao lại ngồi xe lăn?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật: “Có y tá xinh đẹp đẩy anh ta, em nghĩ anh ta sẽ tự đi một  mình sao?”

Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy gạch đen, theo sau Triệu Húc Hàn qua bên đó.

“Hàn thiếu, Tiểu Nguyệt, hai người đến đấy à!” Cố Cửu thấy hai người đến thì mặt mày tươi tỉnh hẳn, nụ cười trên mặt cũng trở nên xán lạn hơn dưới ánh mặt trời.

“Cửu thiếu, anh biết hưởng thụ thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cánh tay trái vẫn đang băng gạc của anh ấy.

“Tiểu Nguyệt, sao cô không có tí tình nghĩa gì cả vậy. Tôi bị thương thế này mà chẳng thấy đến thăm.” Cố Cửu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt cũng sáng lên bất thường.

“Là tôi không cho cô ấy đến.” Triệu Húc Hàn trả lời thay cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Hàn thiếu, cậu có điểm này là rất vô lý. Sao cậu cứ phòng tôi như phòng cướp vậy? Tiểu Nguyệt là bạn gái của cậu, tôi không cướp đi đâu!” Cố Cửu sầu não nói.

Mặc dù trong lòng anh ấy thừa nhận là đã bị Kỷ Hi Nguyệt hấp dẫn đôi phần, cũng mong muốn và thôi thúc được nhìn thấy cô, nhưng lý trí đã nhắc nhở anh ấy, đây là người phụ nữ của người anh em Triệu Húc Hàn, vì vậy anh ấy không thể vượt qua Lôi Trì*.

(Vượt qua Lôi Trì: Lôi Trì, tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc. Câu thành ngữ ‘Không dám vượt qua Lôi Trì  một bước’, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định – nguồn- Google.)

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Các anh đang nói gì vậy! Cố Cửu, anh đừng nói lung tung, tôi chỉ thích anh Hàn. Anh đừng thấy tôi xinh đẹp rồi có suy nghĩ lệch lạc, cẩn thận không tôi chém anh bây giờ!”

Cố Cửu dở khóc dở cười. Triệu Húc Hàn thì nhướng mày, bởi vì câu nói của Kỷ Hi Nguyệt mà trong lòng cũng thoải mái hơn hẳn.

Phải có lòng tin với chính mình, phải có lòng tin với người phụ nữ của mình! Cũng phải có lòng tin với  người anh em của mình nữa chứ.

Ba người chuyển chủ đề, bàn về công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của Kỷ Hi Nguyệt.

“Thật sao? Có cần tôi giúp gì không? Dù sao tôi cũng rãnh, trong bệnh viện không có nhiều việc, với lại ngành giải trí tôi cũng có quen biết đôi chút.” Cố Cửu ngạc nhiên, hớn hở nói.

“Anh quen mấy cô minh tinh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt liếc xéo anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.