Triệu Húc Hàn nói: “Người của chúng ta sau khi bắt được Đường Tuyết Mai đã đưa thẳng đến cục cảnh sát, giao lại cho đội trưởng Biên.”
Kỷ Hi Nguyệt xem xong, trong lòng cũng run rẩy, bọn tội phạm đúng là đáng sợ thật, một nơi ẩn nấp như vậy tốn biết bao nhiêu chất xám và mưu tính lâu dài.
“Nếu Đường Tuyết Mai cứ trốn trong đây, không ra ngoài mua đồ, e là không thể tìm được cô ta trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên bây giờ nghĩ lại, chỗ ẩn thân của Tần Hạo chắc chắn sẽ rất khó tìm.” Triệu Húc Hàn nhíu mày, nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu lo lắng. Quả thực chỗ ẩn thân này quá cao siêu, nếu bên trong có đầy đủ đồ ăn thức uống đủ dùng trong vài tháng, đợi vụ án dịu xuống, hóa trang đi một chút là hoàn toàn có thể qua mắt.
Nếu trốn thoát được khỏi Cảng Thành, việc bắt giữ người sẽ càng khó hơn.
“Bây giờ chỉ xác định được là Tần Hạo vẫn đang lẩn trốn trong Cảng Thành, nhưng không hề có bất kỳ manh mối nào, và chỉ còn cách cạy từ miệng của Đường Tuyết Mai thôi.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vậy bây giờ chúng ta có nên đến gặp Đường Tuyết Mai không?” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột.
“Bây giờ muộn lắm rồi, vả lại trong đêm nay chắc chắn cô ta sẽ không nói gì đâu. Trước tiên phải để cô ta mất ngủ một đêm, như vậy mới dễ dàng làm mất dần ý chí của cô ta. Nếu em thật sự muốn thẩm vấn, sáng mai đi sẽ thích hợp hơn.” Triệu Húc Hàn tắt máy tính.
Vừa mới tắt máy tính xong thì tiếng gõ cửa vang lên. Triệu Hải mở cửa bước vào: “Cậu chủ, có thiếu gia Vân Sâm và Úy tiểu thư đến thăm.”
“Để bọn họ vào đi.” Triệu Húc Hàn cầm máy tính lên, bước tới ngồi ở chiếc sô pha đối diện.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Vân Sâm vào trước, sau lưng cậu ta là Úy Mẫn Nhi.
“Kỷ Hi Nguyệt, mạng cô cũng lớn thật đấy! Nổ như vậy mà không thiêu chết được cô nhỉ.” Triệu Vân Sâm vừa bước vào là đã oang oang như cái loa.
Khuôn mặt của Triệu Húc Hàn lập tức đông cứng lại, nhìn Triệu Vân Sâm với ánh mắt sắc lẹm như gươm.
Kỷ Hi Nguyệt tức giận đáp: “Cậu còn chưa chết, làm sao tôi chết được chứ!”
Úy Mẫn Nhi mỉm cười, bước tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Tôi không sao, chỉ là anh Hàn sợ tôi bị hoảng sợ, nên một hai bắt tôi ở lại bệnh viện theo dõi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng không quên khích cô ta, đến thăm bệnh nhân mà cười rạng rỡ như vậy, đây là đến cười trên nỗi đau của người khác thì có.
Người phụ nữ này e rằng chỉ mong cô bị thiêu chết đi cho xong, như vậy cô ta mới có thể trở thành chủ mẫu của Triệu gia nhanh hơn.
“Anh Húc Hàn cũng vì lo lắng cho cô thôi mà. Chuyện xảy ra tối qua quả thực quá khủng khiếp, hung thủ là một kẻ đã mất hết lý trí. Tôi đọc tin tức thôi cũng đã thấy hết hồn, vậy mà không ngờ Kỷ tiểu thư còn có mặt ở hiện trường.” Úy Mẫn Nhi đã đọc hết tin tức, đương nhiên là không biết có Kỷ Hi Nguyệt.
Bởi vì trên tin tức không hề nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt, nhưng bây giờ cô ta lại biết, chứng tỏ là trong Triệu Thị có người đã thông tin cho nhau, hoặc là bọn họ đã đi thăm dò tin tức.
“Bắt giữ hung thủ là chức trách của mỗi người dân thành phố chúng tôi, bản thân tôi không thể thoái thác.” Kỷ Hi Nguyệt tự dát chút vàng lên mặt mình, nói mà không thấy ngượng miệng.
Úy Mẫn Nhi thoáng sửng sốt, sau đó xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Húc Hàn, em định ngày mai về, không biết là anh có lúc nào rãnh rỗi để đến Châu Ân chơi một chuyến nhỉ?”
Triệu Húc Hàn nhìn cô ta, Úy Mẫn Nhi cười rất dịu dàng.
“Sắp tới tôi sẽ bớt chút thời gian để đi sang đó một chuyến sang. Đến lúc đó tôi còn muốn gặp anh trai và bố của cô nữa.” Triệu Húc Hàn nói.
Úy Mẫn Nhi lập tức hớn hở: “Thế thì tốt quá. Vậy em về trước đợi anh qua nhé. Anh trai và bố em thực ra cũng muốn gặp anh để bàn chuyện lâu rồi.”
Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, rồi sau đó im lặng.
Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt với nụ cười quái dị, Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Sao? Nhìn tôi bị thương thế này trong lòng cậu vui lắm phải không? Cười cái kiểu đê tiện.”