Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 653: Nguy hiểm khi điều tra vụ án (II)



“Tôi sẽ cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách an ủi Cố Cửu, nhưng chính vì tên hung thủ này quá súc sinh, nên cô càng phải túm được hắn ta!

Cố Cửu nhìn vẻ kiên định trên mặt cô, chợt cảm thấy giống hệt với Triệu Húc Hàn hồi đó khi anh ấy khuyên nhủ.

Haiz, chẳng trách ‘không phải người một nhà, không vào cùng một cửa’, trên người hai tên này đều có đặc điểm tính cách của đối phương.

Một bữa ăn trưa ngốn mất một tiền rưỡi đồng hồ. Cố Cửu thanh toán hóa đơn xong, hai người chuẩn bị về văn phòng của Húc Nguyệt, nhưng vừa đến cửa vào tầng một thì Tiêu Ân xuất hiện.

“Tiêu Ân?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc.

Tiêu Ân hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn Cố Cửu, sau đó lên tiếng: “Đại tiểu thư, cậu chủ kêu cô đến văn phòng của anh ấy một chuyến.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu, sau đó gật đầu: “Cố thiếu, vậy anh về công ty trước đi. Lát nữa tôi sẽ qua. Anh kêu thím Lý đợi tôi nhé.”

“Được.” Cố Cửu cười cười rồi rời đi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn nét mặt nghiêm túc của Tiêu Ân, nhớ đến chuyện cô gài bẫy anh ta thì lại cười tủm tỉm: “Tiêu Ân, sao anh Hàn biết tôi đang ở đây ăn cơm vậy? Sao anh ấy không gọi điện thoại cho tôi mà lại kêu anh đi gọi tôi qua?”

Tiêu Ân đáp: “Đại tiểu thư, chuyện này tôi cũng không biết. Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh và qua đây đón cô thôi. Có điều, sao cô ăn với Cố Cửu mà không nói với cậu chủ một tiếng?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Không phải đấy chứ? Lẽ nào anh Hàn ghen?”

Tiêu Ân nói: “Nghe giọng điệu của cậu chủ rất khó chịu. Các cô ăn bữa trưa tới tận một tiếng rưỡi, trong khi cậu chủ chưa ăn gì cả.”

Kỷ Hi Nguyệt há hốc: “Không phải chứ? Ghen tới nỗi không nuốt nổi cơm luôn á? Mà sao anh ấy lại biết tôi với Cố Cửu đang ăn cơm ở đây? Chẳng lẽ chỗ nào cũng có camera của Triệu gia hay gì?”

Tiêu Ân có chút kỳ lạ: “Tôi không rõ, nhưng có thể thấy cậu chủ rất để ý đên tiểu thư.”

“Xừ, cái này gọi là giám sát đấy biết chưa!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Nhưng tôi biết, cho dù là giám sát thì cũng vì tốt cho tôi mà thôi.”

Tiêu Ân lập tức đáp: “Tiểu thư biết là tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt lườm anh ta, sau đó nói: “Vừa nãy tôi chỉ là đến hỏi thử Cố Cửu, những câu hỏi mà trước đây từng hỏi anh nhưng anh không muốn trả lời thôi.”

Tiêu Ân biến sắc: “Cố thiếu nói rồi sao?”

“Anh sợ như vậy làm gì, là tôi không thể biết sao?” Kỷ Hi Nguyệt theo anh ta vào thang máy chuyên dụng, sau đó nói.

Tiêu Ân kinh hãi, nhủ bụng, lẽ nào Cố Cửu chán sống rồi ư? Vậy mà dám nói bí mật này cho Kỷ Hi Nguyêt nghe, để cậu chủ biết được chắc chắn sẽ từ mặt.

Không đúng, nếu Kỷ Hi Nguyệt biết rồi, tại sao không có phản ứng gì? Chuyện này không hợp logic tí nào, phải chăng Cố Cửu chưa nói?

Tiêu Ân một bụng ngờ vực. Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của anh ta cứ thay đổi liên tục thì cười nói: “Anh không cần phải lo lắng. Cho dù anh và Cố Cửu không nói thì tôi cũng đã đoán được vài phần. Bởi vì biểu hiện của cậu chủ anh đã bán đứng tất cả.”

Tiêu Ân nhìn cô, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt nở một bụ cười nhàn nhạt, có chút thâm sâu khó đoán.

Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Triệu Không và Triệu Hải đang đứng ở đó, bọn họ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu chào hỏi.

Tiêu Ân gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của Triệu Húc Hàn: “Vào đi.”

Kỷ Hi Nguyệt bước vào, Tiêu Ân đóng cửa lại.

“Anh Hàn, sao anh biết em với Cố Cửu ăn cơm ở tầng dưới vậy?’ Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn đang nghĩ đến những chuyện mà Cố Cửu vừa nói với mình.

“Chắc hai người ăn cơm ngon lắm nhỉ?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất rét lạnh, sắc mặt càng đông cứng hơn, nhưng câu nói này vừa thốt ra là đã nghe thấy mùi giấm chua nồng nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.