Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 780: Nhất định là Vương Nguyệt



Lúc này trong văn phòng của Đỗ Lệ, nhìn Lý Mai đang ngồi đối diện khóc nức nở, lòng dạ chị ta cũng vô cùng rối bời.

“Chị Đỗ, chị nhất định phải giúp đỡ tôi, giúp tôi tẩy trắng, nếu không sau này tôi biết sống thế nào đây.” Dáng vẻ khóc lóc của Lý Mai rất đáng thương và oan ức.

“Đừng khóc nữa, đã đủ phiền lắm rồi! Bình thường cô hống hách kiêu ngạo cho lắm vào làm gì, để giờ bị người ta ghi hận!” Đỗ Lệ tức giận đập bàn.

Lý Mai rụt rè lắc đầu: “Tôi, tôi nào.”

“Còn khóng có? Bộ phim nào mà cô không hành hạ bạn diễn là không thể hiện được cái mác ảnh hậu đúng không? Cô đừng tưởng tôi không biết! Tôi phải tốn biết bao nhiêu tâm sức mới đưa cô lên được vị trí ảnh hậu, cũng là vì muốn cô mang vinh quang về cho tôi, bây giờ thì hay rồi, ai không đắc tội cô lại đi đắc tội với tiểu nhân!”

Đỗ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn cô cô ta: “Rõ ràng cô biết là không thể đắc tội với phòng tin tức, vì chỉ cần bọn họ tùy tiện viết gì đấy là đủ để cô sống dở chết dở rồi.  Vậy mà cô lại hết lần này tới lần khác đi kiếm chuyện! Cô thật sự tưởng mình là ảnh hậu nên muốn làm gì thì làm? Người nào cũng phải nhường đường cho cô? Lý Mai, chuyện lần này tôi không giúp cô được nữa.”

“Chị Đỗ, đừng mà. Chị không giúp tôi thì tôi biết làm thế nào đây! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi còn không được sao! Chắc chắn là Vương Nguyệt, cô ta biết tôi đánh Trần Manh Manh, nên chắc chắn là cô ta đã gài bẫy tôi.” Lý Mai nói.

“Bất kể là ai thì chuyện lần này cũng đã dính líu với Triệu gia, nên cho dù có bị gài bẫy, cô cũng không được hé nửa lời, nếu không Triệu gia sẽ phong sát cô, đến lúc đó đừng mong lăn lộn trong giới giải trí nữa.” Đỗ Lệ đã cân nhắc được hậu quả.

Lý Mai cuống quýt nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi không dám bước chân ra ngoài, vì tin tức này mà mọi người đã nói tôi không ra gì cả, huhu, gì mà bán thân cầu vinh, như vậy tôi làm sao sống tiếp được đây.” Lý Mai khóc lóc rất thương tâm.

Đỗ Lệ vừa bực bội vừa bất an: “Được rồi được rồi, cô ta ngoài trước đi, để tôi nghĩ xem có cách gì không.”

Lý Mai sốt ruột nói: “Chị Đỗ, chị nhất định phải giúp tôi đấy. Chỉ có chị mới giúp tôi được thôi.”

“Được rồi! Cô yên tĩnh chút đi!” Đỗ Lệ vẫy tay đuổi cô ta.

Lý Mai đành thút thít đi ra ngoài. Cô trợ lý bên ngoài có chút ái ngại liếc nhìn Lý Mai.

Trong lòng cô trợ lý có chút sảng khoải, vì quả thực Lý Mai rất đáng ghét, tình khí thì vô cùng tệ hại, không biết phải làm xấu gì tám kiếp mới bị đày đến đây làm trợ lý cho cô ta, cũng không biết là đã bị cô ta đánh đập và chửi mắng bao nhiêu lần rồi.

Nếu lần này Lý Mai thật sự bị ngủm, cô ấy còn hoan hô ăn mừng không kịp nữa là!

Dù tối qua cô ấy cũng bị dọa không nhẹ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ấy chợt nghiệm ra lần này đối với mình là một chuyện tốt.

Lý Mai đi về hướng phòng nghĩ riêng, trên đường đi, cô ta nhận được vô số ánh mắt hả hê của những người diễn viên khác. Đi đến bước đường này, cô ta mới nhận ta là không một ai đứng về phía mình để an ủi hay khuyên nhủ.

Có thể thấy, nhân phẩm của Lý Mai đã bị tha hóa trầm trọng.

Đến phòng hóa trang, Lý Mai thấy Trần Manh Manh đang xem điện thoại, hình như là đọc tin tức.

Lý Mai bước tới, quả nhiên là tin tức của cô ta. Trong lòng cô ta lại âm ỉ nổi giận, lập tức xông lên phía trước, hất bay chiếc điện thoại của Trần Manh Manh xuống đất, sau đó còn đánh Trần Manh Manh một bạt tai.

Trần Manh Manh hoàn toàn bị bất ngờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Lý Mai, chị, chị làm gì vậy?” Trần Manh Manh đỡ mặt, phẫn nộ nói. Gương mặt mấy ngày trước bị đánh vừa mới khỏi, giờ lại bị đánh tiếp.

“Tôi làm gì? Phải là tôi hỏi cô làm gì mới đúng đấy!” Lý Mai tức tối, dùng hai tay túm lấy tóc Trần Manh Manh, dữ dằn nói: “Con đ.ĩ thối tha, cô còn dám kêu người gài bẫy tôi à!”

Trần Manh Manh đau đớn thét lên, mọi người xung quanh lập tức lao vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.