Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 782: Báo đáp phần ân tình



Trần Manh Manh đưa tay che má, chạy đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, nói:  “Tiểu Nguyệt, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó ba người vào phòng trà nước. Những người còn lại ngoài văn phòng cũng nhao nhao nhìn sang bên đây.

“Du Du, bản tin lần này cô làm tốt lắm, loại phụ nữ nham hiểm như vậy nên hạ bệ, đề phòng cô ta lại đi bắt nạt người khác.”

Cô Du Du khẽ gật đầu: “ Nếu lần này không có gì bất ngờ, thì e là không ai có thể cứu được cô ta.”

“Ê, mấy người có nhìn thấy không? Hình như Liễu Đông đang theo đuổi cô bé đó thì phải, nhìn cậu ấy lo lắng phết.” Có một đồng nghiệp lên tiếng.

Anh Béo: “Phải không đó? Sao tôi không nhìn ra? Mà Liễu Đông đối với ai chẳng tốt.”

Cố Du Du sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Mấy người đừng linh tinh nữa, chuyện này đương sự không nói, chúng ta cũng đừng nên gán ghép bậy bạ.” Cố Du Du nghĩ bụng, vừa nãy đúng là Liễu Đông rất lo lắng cho Trần Manh Manh, lẽ nào là thật sao?

Vậy là bạn trai trong mộng của cô ta lại không cánh mà bay sao? Cô ta đối xử với Liễu Đông thật tâm vậy mà, hay là vì cô ta lớn hơn cậu hai tuổi nên cậu khôgn thích?

Trong phòng trà nước, Trần Manh Manh kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, thật sự là cậu sao! Vậy sao cậu không nói cho mình biết?”

Kỷ Hi Nguyệt xoa mặt cô ấy: “Vậy tại sao cậu không nói cho mình biết? Định để cô ta đánh cậu mãi vậy à? Nếu không phải ngày đó chính mắt mình nhìn thấy cô ta đánh cậu bốn cái tát, có lẽ mình sẽ không hề biết cậu đã bị ức hiếp đến như vậy!”

Mắt Trần Manh Manh nhất thời bừng đỏ: “Mình chỉ nghĩ quay xong bộ phim này sẽ ổn thôi, dù sao sau này cũng không còn đóng chung với cô ta nữa. Tiểu Nguyệt, chuyện lần này thành ra như vậy, cậu sẽ không sao đấy chứ?”

Liễu Đông liền nói: “Chị Nguyệt sẽ không sao đâu. Lý Mai thật sự rất quá đáng, tốt nhất là lần này vùi dập cô ta luôn, để xem sau này cô ta sống thế nào. Manh Manh, cô cũng thật là, chịu ấm ức như vậy cũng không nói với tôi một tiếng, thảo nào tôi hẹn cô mà cô cứ lần lữa mãi.”

Liễu Đông có chút đau lòng.

Trần Manh Manh vội nói: “Không phải đâu, tôi, tôi biết tôi nói với các cậu, các cậu chắc chắn sẽ ra mặt thay tôi, nhưng các cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi chỉ nghĩ nhịn một chút là sẽ qua thôi, nên tôi…”

Trong lòng Trần Manh Manh rất cảm kích, cô ấy có một người bạn thân siêu tốt, giờ lại có thêm một người bạn tốt Liễu Đông.

“Chỉ có cậu là ngốc thôi. Với loại người này, mình có thể khiến cô ta thân bại danh liệt chỉ trong tích tắc, hà tất gì cậu phải nhịn nhục. Nhớ, cậu là bạn thân của Kỷ Hi Nguyệt mình, không được để người nào bắt nạt cả, biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt siết chặt tay Trần Manh Manh, nghiêm túc nói với cô ấy.

Mũi Trần Manh Manh nhất thời chua xót, nước mắt lại rơi, ôm chầm lấy Kỷ HI Nguyệt: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu. Tiểu Nguyệt, có cậu ở đây thật tốt.”

“Ngốc nghếch, khóc gì chứ, cậu là cô bạn thân duy nhất của mình đấy biết không.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài.

Kiếp trước cô tránh nhẹ tìm nặng, bạn tốt bạn học gì cũng xua đuổi khỏi tầm mắt, Trần Manh Manh là cô bạn cuối cùng vẫn kiên trì ở bên cạnh cô, khuyên cô quay đầu, cho nên kiếp này cô nhất định phải báo đáp lại phần ân tình này, nhất định phải bảo vệ tốt cô bạn thân này.

Liễu Đông vội nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, chuyện này cô cứ xem như mình không biết gì cả, còn Lý Mai có giỏi thì cứ đến đây mà tìm chúng tôi.”

“Manh Manh, Liễu Đông nói đúng đấy, chuyện này cậu đừng xen vào, cứ vờ như không biết gì cả là được. Bộ phim này cũng đã quay xong, lát nữa cậu từ chức đi, rồi đến Húc Nguyệt nhé! Mình có nói với Cố Cửu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh khẽ gật đầu. Liễu Đông lấy đá từ tủ lạnh ra, dùng khăn giấy bọc lại rồi đưa cho Trần Manh Manh, khuôn mặt của cậu cũng nhăn lại thành một đống, nhìn cô đau lòng nói: “Mau chườm lên mặt đi, sưng hết cả rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.