Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 821: Anh lại ngủ với em (II)



Triệu Húc Hàn đâu hay biết Kỷ Hi Nguyệt đã chạy cả ngày hôm nay, còn trải qua cuộc đấu súng, quay về lại phải biên tập tin tức, rồi lúc nãy còn căng đầu nghĩ cách đánh bại anh. Một khi được thư giãn, tất nhiên toàn bộ cơ thể cô sẽ kháng nghị muốn nghĩ ngơi.

Đại não của cô cũng đã đình công từ sớm, chỉ e là bây giờ Triệu Húc Hàn có trần truồng đứng trước mặt cô thì mí mắt của cô cũng không nhấc lên được.

Nhưng Triệu Húc Hàn lại không nghĩ như vậy, anh chỉ nghĩ là có phải mình không hề có chút hấp dẫn nào với cô không, tại sao cô không hề để ý đến anh dù chỉ một chút?

Nội tâm của Triệu đại ma vương càng lúc càng nhiễu sóng, mãi cho đến khi bị suy nghĩ của chính mình làm tức giận.

Ánh mắt anh cứ dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn và cái miệng chúm chím hồng hào của Kỷ Hi Nguyệt.

Sau đó, vì không kìm được con dã thú trong lòng, anh chầm chậm đưa đầu tới, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Kỷ Hi Nguyệt ư hử một tiếng muốn trở mình, nhưng Triệu Húc Hàn đã lập tức đè lên người cô.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, từ từ mở mắt ra, vẻ mặt còn rất khó chịu.

Cô muốn ngủ mà, trên người có chuyện gì mà nặng thế này?

Triệu Húc Hàn thấy cô mở mắt ra, trên miệng liền tăng thêm lực, bàn tay to như thể đã bị giam cầm rất lâu bỗng được buông thả.

Vì thế đôi tay của anh liền phủ lên ngực cô, xúc cảm chí mạng đó khiến con mãnh thú trong Triệu Húc Hàn lập tức trỗi dậy, thân thể trướng đến sưng đau.

“A!” Kỷ Hi Nguyệt như bị đập vào ngực, cảm giác kỳ lạ khiến cô lập tức la toáng lên.

Sau đó cô thấy Triệu Húc Hàn đang nằm sấp trên người mình, hình như anh đang muốn làm chuyện không thể miêu tả.

Sâu thẳm trong đôi mắt đen láy đó có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt không thể lý giải được.

Kỷ Hi Nguyệt toàn thân chấn động, trong đầu lại nhớ đến khoảnh khắc Triệu Húc Hàn biến thành dã thú ở cái đêm kiếp trước, ánh mắt anh lúc đó cũng giống hệt như vậy, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.

Kèm theo đó là cơn đau khi thân thể bị xé toạc. Khuôn mặt cô chợt tái đi, theo bản năng cong chân lên.

Triệu Húc Hàn đâu ngờ Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mình lại ra đòn liền như vậy, hơn nữa còn không nhẹ. Mặc dù không trúng vị trí then chốt, nhưng hai chân cũng chịu một lực khá nghiêm trọng.

Cơn đau khiến anh lập tức bật dậy, nhưng ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt lại duỗi chân đá vào bụng anh.

Triệu Húc Hàn bay thẳng ra khỏi giường, ngay khoảnh khắc tiếp đất, anh nhìn thấy gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt vô cùng sợ hãi, trong đôi mắt cô có sự hoảng loạn rất rõ ràng.

Khiến anh có cảm giác cô hệt như đang nhìn thấy quỷ.

Lẽ nào chấn thương tâm lý của cô lại tái phát? Cô sẽ không biết là mình đã làm gì?

Triệu Húc Hàn bị đá rớt đất nên mông cũng rất đau, cũng may là sàn gỗ. Anh nhanh chóng lật người đứng dậy, nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi trên giường với sắc mặt tái nhợt.

“Anh Hàn, xin lỗi, em, em không cố ý.” Kỷ Hi Nguyệt không phải tái phát bệnh tâm lý.

Là vì cô nghĩ đến nỗi sợ hãi của đêm hôm đó, sợ cơn đau bị xé rách nên bản năng muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.

Nhưng sau khi đá Triệu Húc Hàn hai cú cô mới ngớ ra, mình chán sống rồi sao?

Vì thế âm thầm kinh sợ xong, cô liền ngồi bật dậy nhìn Triệu Húc Hàn đang bò dậy ngồi lên giường.

Triệu Húc Hàn kín đáo nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Em, em nhớ?” Triệu Húc Hàn dè dặt dò hỏi. Trong lòng anh có bao nhiêu sầu não không cần nói cũng biết, nhưng trước tiên anh vẫn tự trách sự thô lỗ của mình, có lẽ lại dọa người phụ nữ này sợ hãi rồi.

Cũng trách anh trước kia đã cư xử với cô như vậy, nên bây giờ cô mới sợ anh đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.