Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 866: Con rể và bố vợ (III)



Kỷ Hi Nguyệt lập tức ôm đầu, khoa trương thét lên.

Triệu Húc Hàn vội vàng kéo cô ra sau lưng, gấp gáp nói: “Kỷ tiên sinh, Tiểu Nguyệt còn nhỏ, đây chẳng qua chỉ là buột miệng nói ra, bác đừng trách cô ấy.”

“Bố, con muốn chấn động não luôn rồi này!” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức hét lên.

“Ai kêu con nói linh tinh!” Kỷ Thượng Hải hờn mát lườm cô. Sau đó thấy Triệu Húc Hàn bảo vệ cô như vậy, ông đành nói: “Nếu con đã muốn đi thì đi đi. Nhớ chú ý an toàn. Về tới nơi là phải về nhà ăn cơm đấy biết chưa?”

“Vâng, con biết rồi, cám ơn bố.” Kỷ Hi Nguyệt lại dính lấy bố mình, cười nói: “Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ chú ý an toàn. Bố nhớ ăn nhiều đồ ăn của thím Lý làm nhé, nếu không thím Lý sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Chắc mình con hiểu chuyện!” Kỷ Thượng Hải bị cô chọc cười, “Được rồi, bố về đây, để các con đi sớm về sớm.” Nói rồi ông lại quay sang nhìn Triệu Húc Hàn, “Tiểu Nguyệt giao cho cháu, về rồi nhớ tới nhà bác ăn cơm.”

“Vâng, vâng, chắc chắn rồi ạ, bọn cháu sẽ về sớm thôi.” Triệu Húc Hàn được yêu chiều mà đâm ra có chút lo sợ, vui mừng nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ gấu trúc của anh mà không nhịn được phì cười.

“Đứng đắn chút đi! Cười cái gì?” Kỷ Thượng Hải lại gõ vào đầu Kỷ Hi Nguyệt một cái.

“Bố, bố mà đánh vào đầu con nữa là con sẽ càng ngày càng ngốc đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bất mãn phản đối.

“Ngốc được cũng đỡ, khỏi phải lo con chạy lung tung, đâm đầu vào nguy hiểm.” Kỷ Thượng Hải bực bội liếc cô.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất ấm áp và cảm động, vì chỉ những người yêu thương mình mới có thể nói ra những lời như vậy, và sẽ không ghét mình cho dù mình có thế nào.

“Bố, bố đừng vậy mà, con sẽ cẩn thận, con hứa đấy!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đưa tay lên thề.

Kỷ Thượng Hải lại thở dài nói: “Được rồi được rồi, bố cũng không nói nhiều nữa. Các con không cần tiễn, bố về đây.” Nói rồi ông liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn đang đứng phía sau, sau đó nhấn nút thang máy.

Triệu Húc Hàn vội nói: “Kỷ tiên sinh, để cháu tiễn bác xuống dưới lầu.”

“Không cần đâu, thời gian của cậu quý báu, nếu đã có chuyện gấp thì nhanh đi xử lý đi, mọi việc đợi quay về rồi hẵng nói. Tiểu Nguyệt, con phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng mang thêm phiền phức cho Triệu chủ nhân đấy biết không?” Kỷ Thượng Hải bước vào thang máy, sau đó quay ra dặn dò.

“Bố, con đâu có tệ như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt nói.

Triệu Húc Hàn vẫy tay chào. Kỷ Thượng Hải nhìn anh, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười cứng nhắc trên gương mặt Triệu Húc Hàn cũng biến mất theo, thay vào đó là vẻ mặt như quan tài.

Quả thực cười nhiều cũng mệt, anh thấy mình vẫn hợp với dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn hơn.

“Haha, anh Hàn, có phải anh rất sợ bố em không?” Kỷ Hi Nguyệt liền xoay người chọc Triệu Húc Hàn.

“Khụ! Còn không nhanh chân lên, sắp trễ giờ rồi đấy.” Triệu Húc Hàn không trả lời, chỉ để lại một câu rồi sải bước bỏ chạy.

Mười phút sau, máy bay trực thăng đã đậu trên đỉnh toà nhà, Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân lần lượt lên máy bay. Sau khi máy bay cất cánh, Triệu Húc Hàn còn cầm một chiếc micro đặc biệt để liên lạc với Triệu gia bên Mỹ, bắt đầu bày binh bố trận.

Kỷ Hi Nguyệt có chút nhàm chán, ngồi suy nghĩ bâng quơ rồi dựa vào Triệu Húc Hàn ngủ thiếp đi.

Mười tiếng sau, cuối cùng máy bay cũng đã đáp đến sân thượng của tòa nhà doanh nghiệp Triệu Thị ở Mỹ.

Kỷ Hi Nguyệt đã tỉnh dậy từ sớm, ngồi ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng bên dưới và cảnh giao thông đông đúc như mắc cửi. Lúc bọn họ xuất phát là buổi chiều, qua đến bên đây cũng là ban ngày. May là trên máy bay ba người đã tranh thủ nghĩ ngơi, nên qua đến nơi cũng không bị chênh lệch giờ giấc gì mấy.

Ngồi trên máy bay gọi điện thông báo xong, dưới lầu lập tức có người lên nhận máy bay.

Thời tiết tháng bảy ở Mỹ tương đối nóng, cho nên Kỷ Hi Nguyệt cũng không bị hiện tượng sốc nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.