Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 890: Kiếm được vài đồng



Qua một lúc lâu, Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt lấp lánh kiên định của cô, khóe miệng run rẩy cất lời: “Em chắc chứ?”

“Em chắc chắn!” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười toe toét với anh, khoảnh khắc vừa rồi đủ để cô chấp nhận thực tế hiện tại.

“Vậy để anh lên kế hoạch, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót.” Triệu Húc Hàn nói.

“Được!” Kỷ Hi Nguyệt lại cong môi cười, mặc dù trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

“Tiêu Ân!” Triệu Húc Hàn lớn tiếng gọi.

Tiêu Ân lập tức bước vào: “Cậu chủ?”

“Cậu đưa tiểu thư ra ngoài dạo chơi một vòng đi, tôi có chút chuyện cần xử lý.” Triệu Húc Hàn nói với Tiêu Ân, sau đó quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt, “Em đi thư giãn trước đi, thích mua gì thì mua, anh ở lại bố trí chút đã.”

“Được!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh, sau đó quay sang cười với Tiêu Ân đang có chút đờ đẫn, rồi cả hai cùng ra ngoài.

Triệu Húc Hàn nhìn cánh cửa đóng lại, có chút bất lực nhắm mắt, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

Nhưng chỉ vài giây sau đó, trong mắt anh chỉ còn sót lại sự kiên định. Muốn trở thành người phụ nữ của anh, cô sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với những chuyện này, cho nên dù sớm hay muộn thì cũng chẳng có gì khác biệt.

Tiêu Ân dẫn Kỷ Hi Nguyệt xuống bãi đậu xe. Trên đường đi, anh ta không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu thư, sao cậu chủ không đưa cô đi chơi?”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy: “Anh ấy có chuyện quan trọng cần làm.”

Tiêu Ân nhíu mày, thở dài nói: “Cũng tại gã ngốc nghếch Triệu Thanh Hổ đó đã gây ra biết bao phiền phức cho cậu chủ. Tôi thật sự hy vọng, có thể nhanh chóng đá bay ông ta, như vậy khu vực Bắc Mỹ sẽ nằm gọn trong tay cậu chủ.”

“Tiêu Ân, vậy anh có biết kế hoạch của anh Hàn không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Tiêu Ân sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng tôi biết cậu chủ vẫn luôn có suy nghĩ này. Dù sao cũng đã nửa năm trôi qua, cuối năm lại có cơ hội để luận tội chủ nhân, nên cậu chủ không thể thua được.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng biết chuyện này. Quy tắc của Triệu gia thật sự rất quái gở, nhưng cũng có thể nói là rất dân chủ. Xét cho cùng, nếu một vị hoàng đế lúc tại vị quá tệ, tất nhiên phải để cho người khác có cơ hội để lật đổ.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt nghe xong, trong lòng lại càng thêm quyết tâm muốn giúp anh giết chết thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa.

Nhưng cô không biết vì sao anh lại muốn giết thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa mà không phải là Triệu Thanh Hổ?

Tuy nhiên, nghĩ lại thì cũng thấy chuyện này sẽ làm cho Triệu Thanh Hổ càng thêm tai tiếng, tới lúc đó các nguyên lão không chịu nổi sự ngu xuẩn của ông ta, sẽ đá ông ta rớt khỏi vị trí người đứng đầu khu vực.

“Đại tiểu thư, cô không vui à? Tâm trạng không được tốt sao?” Tiêu Ân thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt có chút lãnh đạm, dè dặt hỏi, “Lẽ nào cậu chủ trách cô chuyện cứu người?”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Tôi cũng đâu có làm gì sai. Nếu tôi không xuống xe giải cứu Quy Mao, dám chắc anh ta đã trở thành con rùa thật rồi, còn là một con rùa chết tươi nữa.”

Tiêu Ân dở khóc dở cười: “Đại tiểu thư quả thực quá lợi hại. Mới lần đầu xuất trận mà đã hoàn mỹ như vậy, làm tôi hâm mộ muốn chết. Haiz, sao mãi mà tôi vẫn không luyện được khí công nhỉ?”

“Đừng hâm mộ làm gì mất công, chuyện này đều có liên quan đến tài năng thiên phú và thể chất cả rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.

Tiêu Ân như bị đả kích: “Vậy xem ra phải trách bố mẹ tôi, không cho tôi tài năng thiên phú và thể chất như vậy. Nhưng cũng may là tôi không biết bố mẹ mình là ai.”

Câu nói của Tiêu Ân nghe có chút thương cảm, Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh ta: “Tiêu Ân, anh đừng buồn. Cho dù không có cha mẹ, nhưng anh vẫn còn chúng tôi, chúng ta sẽ là một gia đình.”

Tiêu Ân nhất thời cảm động vô ngần: “Đại tiểu thư, tự nhiên cô nói chuyện sến sẩm quá làm tôi muốn khóc luôn rồi này.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Anh mà khóc là tôi sẽ chụp ảnh lại ngay, bán cho mấy người thím Lý với lão Khôi chắc kiếm cũng được vài đồng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.