Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 916: Không bằng đứa ngốc



Sau một đêm ngon giấc trên máy bay, vừa đến mặt đất, mở điện thoại lên là Kỷ Hi Nguyệt liền gọi cho bố báo bình an.

Về đến khu dân cư Phong Nhã, cô lại gọi điện cho Hạ Tâm Lan. Hạ Tâm Lan nói cô ấy và đội đặc nhiệm đang trong quá trình nằm vùng, mục tiêu là Hắc Trạch Minh đúng như cô từng nói.

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ vừa về đến đã nhận được tin tốt, nhưng Hạ Tâm Lan không có thời gian trò chuyện, chỉ nói là có hành động kết thúc sẽ đi tìm cô, nếu muốn biết tình hình chi tiết thì cô cứ hỏi Lý Đỉnh trước.

Gọi điện cho Lý Đỉnh thì đúng lúc anh ấy đang thẩm vấn bọn buôn lậu m.a tú.y. Trong ba ngày Kỷ Hi Nguyệt không có ở đây, bên phía cảnh sát đã bắt giữ được khá nhiều tên buôn lậu m.a tú.y. Cuộc trấn áp bọn buôn lậu m.a tú.y có thể nói là rất suôn sẻ.

Về việc đưa tin độc quyền vẫn được giao cho đài truyền hình Cảng Long, Liễu Đông là người thực hiện, nhưng cậu ấy không dám viết tên mình, nên vẫn lấy tên của Vương Nguyệt để đưa tin. Thực ra những thông tin hay hình ảnh gì đó đều do cảnh sát gửi cho Lộc Hùng, rồi Lộc Hùng kêu Liễu Đông biên tập đăng tin.

Kỷ Hi Nguyệt xem qua một lượt các tin tức mới biết tiến độ quả thực rất tích cực, có điều vẫn chưa tóm được bằng chứng liên quan đến trưởng phòng Kim, còn vợ trước của ông ta đã nhận tội, nhưng mọi thứ đều không hề dính dáng đến trưởng phòng Kim.

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, Tô Tình tính ra cũng là một người rất trọng tình trọng nghĩa. Trưởng phòng Kim được một người phụ nữ hy sinh cho mình như vậy âu cũng là phúc đức của ông ta. Có điều Kỷ Hi Nguyệt đã biết ông ta là nội gián, thế nên bằng cách nào cũng phải tìm được danh sách đó.

Kỷ Hi Nguyệt sửa soạn đến Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, La Hi đang được Triệu Húc Hàn sai đi làm chuyện gì đó, nên lần này cô ra ngoài một mình.

Đương nhiên Triệu Húc Hàn cũng đã cân nhắc đến việc để Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài một mình, vì bây giờ cô đã tự bảo vệ được bản thân, nhưng nếu không có chuyện gấp, anh cũng không kêu La Hi ra ngoài, vì Long Bân vẫn đang ở Mỹ.

Bên đó xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, bên đây cũng không tránh khỏi liên quan, vì vậy mà Tiêu Ân với mấy người khác cũng bận rộn đi giải quyết công việc.

Kỷ Hi Nguyệt vừa đến bãi đậu xe của Húc Nguyệt thì vô tình gặp Vô Cốt bước xuống từ xe của Cố Cửu, nhưng Cố Cửu không có ở đó, là cô ta tự lái xe đến.

Hai người đều tỏ ra bất ngờ. Sắc mặt của Vô Cốt không có chút gì là thiện cảm. Lúc hai người chạm mặt nhau, cô ta lạnh lùng chào một tiếng Ký tiểu thư.

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, cũng không nói nhiều.

“Cô với cậu chủ cùng đi Mỹ sao?” Vô Cốt đột nhiên lên tiếng.

“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn đáp lại một tiếng.

Sắc mặt của Vô Cốt càng lạnh lùng hơn, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không nhìn cô ta.

Vô Cốt vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn hoa lan trên tay Kỷ Hi Nguyệt, liền sốt sắng nói: “Đây là cái gì?”

Kỷ Hi Nguyệt bị cô ta làm giật mình, thấy cô ta nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn hoa lan với vẻ mặt tái nhợt, lập tức cười nói: “Mắt cô có vấn đề rồi à? Đây là cái gì mà cũng không nhìn ra sao?”

“Của cậu chủ cho cô sao?” Tay Vô Cốt từ từ siết lại thành nắm đấm.

Kỷ Hi Nguyệt dừng bước, xoay người đối diện với Vô Cốt. Lúc này bãi đậu xe không có người nào khác, thực sự có chút yên ắng.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên lãnh đạm hơn, nhìn Vô Cốt rồi giơ ngón tay lên: “Đây là nhẫn tình nhân của tôi và anh Hàn, anh Hàn cũng có một chiếc, cô có vấn đề gì không?”

Vô Cốt không ngờ cô lại hỏi ngược như vậy, đôi mắt cô ta lập tức nheo lại: “Cô không xứng!”

“Tôi không xứng? Vậy chẳng lẽ cô xứng?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Vô Cốt, cô lấy đâu ra lắm tự tin thế?”

“Tôi, tôi không có nói là tôi xứng, nhưng cô không xứng, vì ngay cả tôi cô cũng không bằng! Cô chỉ được cái biết quyến rũ mê hoặc cậu chủ, sớm muộn gì cũng bị cậu chủ vứt bỏ thôi!” Vô Cốt nghiến răng nghiến lợi nói.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, lắc đầu nói: “Vô Cốt, tôi vốn cho rằng khuôn mặt của cô rất thông minh sáng dạ, nhưng không ngờ ngay cả một đứa ngốc cô cũng không bằng. Đứa ngốc ít nhất còn dám tranh giành, nhưng cô một chút cũng không dám, chỉ biết chĩa mũi nhọn vào tôi thôi sao? Vô Cốt, nếu ngày nào đó tôi lên làm chủ mẫu của Triệu gia, loại phụ nữ ngu ngốc như cô tôi sẽ loại bỏ thẳng tay.” Nói rồi cô xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.